"Không đầu, cưng ơi, chắc em bỏ sót thông tin nào rồi.
Anh cho em biết một cách phán đoán trực tiếp nhất.
Em còn nhớ cái lược mà anh đã đưa cho em không?"
"Lược ạ?"
Tô Lạc Ly cẩn thận nhớ lại. "Anh muốn nói tới cái lược trong tay người chết kia à?"
"Không sai, ma cà rồng sợ nhất là nanh sói trắng mà cái lược này đúng lúc được làm
từ nó.
Dao kiếm bình thường không thể làm
ma cà rồng bị thương.
Em cầm cái lược này tới thử xem máu anh ta có phải màu xanh lam không"
Tô Lạc Ly đỡ trán, không biết phải làm sao mới xóa bỏ được suy nghĩ này ra khỏi đầu Giản Ngọc. Cô không muốn tranh luận với anh ta nữa.
"Được rồi, em sẽ thử xem.
Em cúp máy đây."
Tô Lạc Ly cúp máy rồi gọi điện thoại cho Ôn Khanh Mộ, hai người trò chuyện một lúc.
Sau khi nói chuyện với anh xong, Tô Lạc Ly thấy thoải mái hơn, cúp máy và chuẩn bị quay về.
Chợt phía sau vọng tới tiếng gõ cửa.
"Tôi có thể vào không?"
Tô Lạc Ly quay lại, nhìn thấy Tiêu Mạch Nhiên.
"Chị vào đi."
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt riêng, bình thường đều có nhân viên công tác ở đó.
"Chị muốn gọi điện thoại à?" Tô Lạc Ly hỏi.
"Tôi tới tìm cô.
Tôi qua chỗ cô ở thì bọn họ nói cô ở đây nên tôi qua đây gặp cô."
"..."
Tô Lạc Ly đột nhiên thấy căng thẳng, không biết Tiêu Mạch Nhiên tìm cô làm gì.
Tiêu Mạch Nhiên và Tô Lạc Ly ngồi đối diện nhau.
"Lạc Ly, tôi nói thẳng vào vấn đề luôn, hình như gần đây cô luôn trốn tránh tôi."
Tô Lạc Ly hơi mím môi, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Tiêu Mạch Nhiên.
"Thật ra người nên lúng túng là tôi mới phải,
cô không cần phải trốn tránh tôi, cô không làm gì sai cả"
"Em..."
"Lạc Ly, tôi chưa từng hối hận vì đã giúp cô, tôi cũng không hối hận vì yêu A Khanh.
Chuyện có và A Khanh đã kết hôn quả thật làm tôi thấy hơi chấn động.
Ban đầu, tôi cũng cho rằng hai người nên nói cho tôi biết sớm."
Tiêu Mạch Nhiên nói tới đây lại rủ mí mắt xuống và cười gượng.
"Chúng ta vẫn là bạn chứ?"
Tô Lạc Ly cuối cùng cũng bỏ xuống được vướng mắc trong lòng.
Cô chợt phát hiện mình quá nhỏ bé trước mặt Tiêu Mạch Nhiên.
Hơn nữa, cô cũng khó tránh khỏi quá hẹp hòi rồi.