TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON



"Anh tự khen mình sao? Rõ ràng anh đang trình bày sự thật!" 
"Được rồi, làm phiền anh không trình bày sự thật nữa mà hãy giải thích rõ ràng cho em chuyện của anh Ngọc, OK?" 
"Chuyện này có gì mà phải giải thích? Diễn biến câu chuyện là như vậy đấy, anh sắp xếp anh ta dưới trướng, kiểm soát mọi hành động của anh ta, anh ta sẽ không có cơ hội ra tay với em nữa, đúng không nào?" 
Tô Lạc Ly nhét một miếng cơm vào trong miệng.

"Em biết ngay gì mà rất có thiên phú này nọ đều là lừa người mà, nguyên nhân căn bản là như vậy!" 

"Hà hà! Bị em nhìn thấu mất rồi.

" Ôn Khanh 
Mộ tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Nhưng Tô Lạc Ly vẫn không khỏi lo lắng.

"Dạo trước anh Ngọc suýt nữa! Anh ấy vẫn rất chống đối anh đúng không? Cử giữ anh ấy bên cạnh, anh không sợ anh ấy làm chuyện bất lợi với anh à?" 
"Anh sợ anh ta chắc? Anh ta sợ anh mới đúng! Ngày đó nếu không phải anh ta lợi dụng em gài bẫy anh, anh sẽ rơi vào tay anh ta sao? Anh cho em biết, mười anh ta cũng không thắng nổi anh đâu!" Ôn Khanh Mộ tỏ ra kiêu ngạo.

Ôn Khanh My duỗi cánh tay dài khoác vai Tô Lạc Ly, "Em cứ yên tâm đi, bây giờ anh ta cũng quay đầu là bờ rồi, anh ta ngày ngày trộm mộ tiếp xúc với người chết, trong mộ có nhiều cơ quan như vậy, có ngày bị treo lên cũng chưa biết chừng, làm sao tốt bằng chỗ anh được, anh ta làm phó tổng giám đốc lương một năm năm triệu, anh ta phải đào bao nhiêu ngôi mộ mới có thể kiếm được năm triệu chứ!" 
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng Tô Lạc Ly vẫn cảm thấy Giản Ngọc là kiểu người có "chí riêng", sẽ không vì tiền mà thay đổi bản thân.


"Anh ta ở chỗ anh được ăn ngon mặc đẹp, cuối năm còn được chia hoa hồng, trừ phi anh ta là kẻ ngu mới từ chối! Em không cần lo lắng đâu! Anh sẽ có chừng mực!" 
"Đây là chuyện của công ty anh, em sẽ không can thiệp, nhưng em vẫn phải nhắc nhở anh hãy cẩn thận một chút.


Tô Lạc Ly đặt tay lên đùi Ôn Khanh Mộ.

"Em làm gì thế? Hay là chúng ta vận động trước rồi ăn cơm sau?" Ôn Khanh Mộ cười xấu xa với Tô Lạc Ly.

"Vận động cái đầu anh!" Tô Lạc Ly lập tức rút tay về.

"Là em sờ đùi anh trước mà!" 
Tô Lạc Ly đỏ bừng mặt tiếp tục ăn cơm.


Ăn cơm xong, Tô Lạc Ly thu dọn bát đũa, Ôn Khanh Mộ ngồi trên giường, để Tô Lạc Ly ngồi trên đùi anh, lúc đang định nói chuyện thì điện thoại của Ôn Khanh Mộ kêu một tiếng.

Anh liếc nhìn với vẻ bất lực.

Tô Lạc Ly nhìn thấy trên màn hình hiển thị lời nhắc một rưỡi chiều phải họp.

"Anh mau nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa còn phải họp.

".


Bình luận

Truyện đang đọc