TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON



Tiêu Mạch Nhiên khẽ cười, lắc đầu.

“Không phải nhận thua mà là tôi thua lâu rồi, hai người họ đã kết hôn”.

“Kết hôn thì sao? Cô Tiêu, nếu tôi là cô, biết người đàn ông mình yêu cưới một người phụ nữ lòng dạ thâm sâu thì chắc chắn tối
sẽ giành người đàn ông đó về!”
Tiểu Mạch Nhiên sửng sốt, không ngờ chuyện mình thích Ôn Khanh Mộ bị cô gái này nhận ra.


“Lòng dạ cô ta thấm sâu như vậy, chắc chắn là nhắm vào tiền của cậu chủ, một người phụ nữ thích tiền của cậu chủ thì có thể làm cho cậu chủ hạnh phúc sao?”
Tiêu Mạch Nhiên lại im lặng.

“Cô Tiêu, tôi có thể thấy cô rất thích cậu chủ, nếu cậu chủ có thể hạnh phúc thì cô cũng quên đi tâm sự, nhưng cậu chủ đầu có hạnh phúc như cô nghĩ.”
Triệu Ni Ni cười với Tiêu Mạch Nhiên.

“Ai da, có xem một người giúp việc nhỏ bé như tôi ở đây lắm lời này, xin lỗi cô Tiêu, tôi đi làm việc đây, tổ yến còn nóng cô ăn đi nhé”
Nói xong, Triệu Ni Ni cầm khay rời đi.

Tiêu Mạch Nhiên ngồi trên ghế, nghĩ kỹ lại những lời của Triệu Ni Ni.

Khu Rainbow.


Buổi trưa đưa cơm cho Ôn Khanh Mộ về, Tô Lạc Ly cảm thấy buồn ngủ nên ngủ một giấc, không ngờ cô ngủ thẳng đến tối.

Lúc cô mơ màng xuống giường ra khỏi phòng ngủ thì thấy Lê Hoa đứng ở một bên đang nói gì đó với Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ đã tan ca về từ sớm, nghe Lê Hoa bảo cô đang ngủ nên không lên làm ồn CÔ.

“Mợ chủ thật sự nói như vậy à?” Ôn Khanh Mộ vui vẻ nhướng mày.

“Tất nhiên rồi, lẽ nào tôi lừa cậu chủ? Mới chủ nói thế đấy, bảo là mợ ấy tin cậu chủ.”
Lê Hoa nói lại đầu đuôi ngọn nguồn chuyện
xảy ra hôm nay cho Ôn Khanh Mộ, đặc biệt là những gì Tô Lạc Ly nói trên đường về.

Ôn Khanh Mộ nghe thế, sao anh có thể không vui được chứ.


Mặc dù Tô Lạc Ly không nhắc đến chuyện Tiêu Mạch Nhiên nữa nhưng ít nhiều thì ôn Khanh Mộ vẫn hơi lo lắng, hôm nay nghe Lê Hoa nói vậy, cuối cùng bây giờ anh cũng yên tâm, Tô Lạc Ly hoàn toàn không hề ghen với Tiêu Mạch Nhiên.

“Đang nói gì thế?” Tô Lạc Ly đi tới, giọng cổ hơi khàn,
Ôn Khanh Mộ lập tức đứng lên, đi tới trước mặt Tô Lạc Ly.

“Ngủ đủ rồi?”
“Ừm, ngủ nhiều rồi, không muốn dậy, người lười cả ra”
Ôn Khanh Mộ thì thầm bên tai Tô Lạc Ly.

“Vậy vừa khéo buổi tối có thể không ngủ nữa, sau đó cùng anh...!ấy ấy.”
Lê Hoa cúi đầu cười rồi lập tức xoay người rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc