TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1172

Đây là giới hạn của con người rồi!

Tô Lạc Ly nhớ đã từng thấy một số sách viết rằng người bình thường sẽ không sốt cao đến bốn mươi hai độ, chỉ có một số em bé sơ sinh có thân nhiệt tương đối cao mới có khả năng sốt đến bốn mươi hai độ.

“Không được, chúng ta phải đến bệnh viện ngay lập tức!”

“Anh không đi, đi bệnh viện gì chứ!”

Ôn Khanh Mộ hừng hực khí thế, “Em làm vợ như thế à? Chồng em bị sốt mà em còn chạy đến phòng khác ngủ! Còn chiến tranh lạnh với anh! Em tự mình suy nghĩ lại đi!”

Tô Lạc Ly chống nạnh nhìn Ôn Khanh Mộ, một người đàn ông sốt cao bốn mươi hai độ có thể nói chuyện với cô như thế này sao?

Giọng nói này, khí thế này không giống một người ốm chút nào.

Cô liếc nhìn cốc nước nóng trên tủ đầu giường vẫn còn bốc hơi nghi ngút liền lập tức hiểu ra.

“Sao có thể không đi viện chứ? Đã sốt cao như vậy rồi! Bắt buộc phải tới bệnh viện, mau lên!”

Tô Lạc Ly trực tiếp lật chăn của Ôn Khanh Mộ lên.

Ôn Khanh Mộ sửng sốt, anh không bị sốt, cũng không hiểu nhiệt kế này là như thế nào, sẽ không nhầm đấy chứ?

“Thật sự phải đi bệnh viện sao?”

“Đương nhiên rồi, anh sốt cao như vậy, thuốc hạ sốt thông thường sẽ không có tác dụng gì, phải đến bệnh viện tiêm hoặc truyền nước mới được.”

“Tiêm, truyền nước á?”

Ôn Khanh Mộ chưa bao giờ tiêm thuốc chứ đừng nói đến việc truyền dịch, anh chỉ tiêm khi Tô Lạc Ly đang ở bệnh viện, chưa truyền nước lần nào.

Khi kim tiêm cắm vào cơ thể Tô Lạc Ly, anh rất đau lòng.

Khi đưa Tam Tam đến bệnh viện để tiêm vắc-xin, Tam Tam cũng khóc rung trời lở đất, cho thấy tiêm đau đớn như thế nào.

“Đúng vậy, ước chừng tiêm một mũi thuốc hạ sốt cũng chưa thể hạ sốt được, có thể phải tiêm thêm vài mũi, thuốc hạ sốt đó cũng rất đau.”

Ôn Khanh Mộ nuốt nước miếng, “Em đừng dọa anh.”

“Em bị dở hơi đâu mà dọa anh chứ? Anh bị sốt đến mức này rồi, mau đến bệnh viện đi, nhanh mặc quần áo vào!”

“Thật ra anh cũng không có triệu chứng đặc biệt gì, chắc uống hai cốc nước là khỏi rồi, không cần đến bệnh viện rắc rối như vậy đâu. Hơn nữa, sức khỏe của anh tốt như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Sao được chứ, sức khỏe của anh rất tốt là chuyện lúc trước rồi, bây giờ anh đã gỡ bỏ phong ấn rồi, là một người bình thường, ăn lương thực ngũ cốc thôi, cũng sẽ bị ốm, mau dậy đi bệnh viện đi!”

Ôn Khanh Mộ lần này khó xử rồi, anh vốn chỉ muốn giả vờ ốm để Tô Lạc Ly qua bên này, để Tô Lạc Ly quan tâm anh, sao lại thành đến bệnh viện rồi?

“Anh có đi không?”

“Anh…”

“Chồng, anh đừng cố chịu đựng nữa, sốt cao bốn mươi hai độ, đầu cũng có vấn đề rồi, bây giờ có phải đầu anh bị hỏng rồi không? Nếu đầu óc anh mà có vấn đề thì em phải làm sao đây?”

Tô Lạc Ly nâng mặt Ôn Khanh Mộ.

“Không nghiêm trọng như vậy chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc