“Lê Hoa, tôi đến không phải để ra vẻ ta đây, tôi thật lòng đến để thăm chị Mạch Nhiên, Khanh Mộ sắp xếp để chị Mạch Nhiên ở đây chắc chắn là có lý do của anh ấy.”
Lê Hoa hơi không phục.
“Cậu chủ có thể có lý do gì chứ? Rõ ràng là ăn trong bát nhìn trong nồi mà!” Lệ Hoa lẩm bẩm.
“Khanh Mộ từng nói với tôi anh ấy nợ chị Mạch Nhiên một ân tình, có lẽ sắp xếp để chị ấy ở đây là đang trả lại ân tình đấy.
Là anh ấy nợ người ta, tôi là vợ của anh ấy nên cùng anh ấy trả nợ, vì vậy tôi mới đến thăm chị Mạch Nhiên.”
Giọng Tô Lạc Ly không hề trách móc.
“Mợ chủ, mợ tin cậu chủ đến thế sao?”
“Tất nhiên rồi, anh ấy là chồng tôi, tôi không tin anh ấy thì tin ai? Những hình như lần
này tôi đi sai rồi...”
Tô Lạc Ly vô cùng buồn phiền.
“Đi sai?”
“Chuyện hôm nay ầmĩnhư thế, tôi cũng không ngờ người giúp việc ở đó đều xem chị Mạch Nhiên là mợ chủ, thế thì giống như tôi đang cố ý vậy.
Tôi lo chị Mạch Nhiên sẽ hiểu lầm, hơn nữa những gì cô nói...”
Tô Lạc Ly đỡ trán.
Dường như hôm nay cô thật sự không nên đến.
“Xin lỗi mợ chủ, không phải tôi cố ý đâu.
Tôi cảm thấy mọi người đều xem cô ta là mợ chủ mà thờ ở mợ, như thế không công bằng với mợ”
Lê Hoa cũng ý thức được, có thể là mình đã gây họa rồi.
Tô Lạc Ly thân thiết xoa đầu Lệ Hoa.
“Được rồi, cô cũng đừng tự trách, sau này chú ý lời nói một chút là được.
Thực ra tôi biết cô muốn bênh vực tôi, chỉ là cái tình.
này của cô nên tém lại một chút”
Lệ Hoa tinh nghịch thè lưỡi.
“Mợ chủ, mợ tốt thật, thảo nào cậu chủ thích mơ, ngay cả tôi cũng thích mợ nữa.
Nếu tôi mà là đàn ông thì chắc chắn tôi sẽ lấy mợ, không lấy cái cố Mạch Nhiên gì đó đâu.”
Tô Lạc Ly bật cười.
Cô cũng chỉ thầm cầu nguyện Tiêu Mạch Nhiên không phải loại người bụng dạ hẹp hòi.
Quả thực hôm nay cô đường đột quá.
Hoa viên Crystal.
Tiễn Tô Lạc Ly đi, Tiểu Mạch Nhiên xoay người lên lầu, lúc đi đến chỗ rẽ thì nghe thấy hai người giúp việc đang nói gì đó.