TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1435

“Bố bắt con chọn chuyên ngành con không thích, bảo là tốt cho con, bố bắt con đi nước ngoài du học vẫn là muốn tốt cho con, nhưng bố có từng hỏi con xem bản thân con có thích hay không chưa? Lúc mẹ vẫn còn, bà ấy cho con học đàn, học nhảy, học vẽ, bố thì sao? Bố từng hỏi ý của con chưa, có từng tôn trọng ý của mẹ chưa?”

Mấy câu nói của Lê Thấm Thấm khiến Lê Hán Giang không nói được lời nào.

Ông nghẹn họng, sững sờ nhìn cô.

“Bố luôn nói là tốt cho con, điều này là vì con, điều kia là vì con, nhưng bố thật sự vì con sao? Nếu bố thật sự vì con thì tại sao con lại không vui? Tại sao con luôn muốn trốn chạy? Bố luôn cố gắng chăm chỉ làm việc, nhưng bố biết vì sao con lại luôn nổi loạn, muốn chống đối bố không? Vì chỉ có như vậy thì bố mới để ý đến con nhiều hơn!”

Lê Thấm Thấm chưa bao giờ nói những lời xuất phát từ nội tâm này với Lê Hán Giang, đôi mắt cô lúc này đã ngấn nước.

“Tại sao con thích Mục Nhiễm Tranh ư? Bởi vì sau khi gặp anh ấy con mới thật sự gặp được người hiểu mình. Mọi người luôn cho rằng con là một cô bé hư, nhưng chỉ có anh ấy tin rằng con không thật sự hư. Còn những quyển truyện tranh của con nữa, cũng là do anh ấy động viên con vẽ, nếu không có anh ấy thì con đã quên mất rằng mình còn biết vẽ, mình vẫn là một người có ích.”

Phòng khách rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng kim rơi trên đất.

Lê Hán Giang cũng không kìm được nước mắt, từ sau khi vợ cũ qua đời, ông chưa bao giờ tâm sự với con gái, hai bố con như có thần giao cách cảm, không ai nhắc đến chủ đề này.

“Ông Lê, Thấm Thấm là một cô bé ngoan, mặc dù trước đây cô ấy đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng tôi tin cô ấy là một cô bé tốt bụng, hiểu chuyện. Sau khi ra nước ngoài rèn luyện, cô bé cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều và biết mình muốn gì. Ông là bố cô bé thì nên buông tay.”

Tô Lạc Ly vội nói xen vào.

Lê Hán Giang cúi đầu không nói gì, nhấc chân rời đi.

Nhìn bóng lưng ông rời đi, Lê Thấm Thấm cũng cảm thấy xót xa trong lòng.

“Thấm Thấm, cô vẫn nên về nhà đi.”

Lê Thấm Thấm gật đầu rồi lại nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Nếu mấy ngày tới em không liên lạc với anh thì nghĩa là em đã bị bố giam lỏng.”

Mục Nhiễm Tranh tiễn Lê Thấm Thấm ra cửa, lên xe của Lê Hán Giang, ông ta đưa cô cùng về.

Tô Lạc Ly cũng đi ra theo, khi vừa định quay vào nhà thì thấy một chiếc xe đậu ở bên đường, sao trông quen thế nhỉ?

Tô Lạc Ly cười khẩy bước tới mở cửa xe, Ôn Khanh Mộ đang nghe nhạc chơi game ở trong, chơi rất say sưa vui vẻ.

“Được lắm anh chủ tịch, anh ở trong xe rất ung dung tự tại nhỉ?”

Ôn Khanh Mộ nở nụ cười kỳ dị nhìn cô, có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt quả tang tại trận.

“Anh thật sự…”

“Không cần giải thích! Anh cứ ở lại đây chơi tiếp đi!” Tô Lạc Ly đóng sầm cửa lại rồi sải bước đi về.

Ôn Khanh Mộ vội vàng xuống xe đuổi theo.

Mục Nhiễm Tranh nhìn hai người mà không khỏi lắc đầu, xem ra cuộc sống của người nào đó tối nay sẽ không dễ chịu.

Quả nhiên, tối đến Tô Lạc Ly đưa hai con trai vào phòng ngủ.

Ôn Khanh Mộ hoảng loạn khi nhìn thấy cảnh này.

Bình luận

Truyện đang đọc