TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1173

“Sao lại không nghiêm trọng như vậy? Sốt là nghiêm trọng nhất! Đầu bị sốt đến mức có vấn đề, về sau biến thành kẻ ngốc, em còn phải nuôi anh nữa. Bây giờ con trai còn nhỏ như vậy, còn có một người bố ngốc nghếch nữa, anh cho rằng thằng bé sẽ nghĩ như thế nào?”

Ôn Khanh Mộ há hốc miệng nhìn Tô Lạc Ly, cô đang nói cái gì vậy?

“Chồng à, em biết anh muốn giữ thể diện, chắc chắn anh không muốn để người khác nói mình là kẻ ngốc. Anh yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ tìm một người chồng khác. Em sẽ không để Tam Tam biết rằng thằng bé có một bố là kẻ ngốc đâu. Dù sao tiền của nhà mình đều nằm trong tài khoản của em, anh cũng không cần lo lắng cho bản thân, em nhất định sẽ nuôi anh, nhà mình lớn như vậy chắc chắn sẽ lo miếng ăn chỗ ở cho anh.”

“Tô Lạc Ly! Anh vẫn còn sống sờ sờ đây này, em lại muốn tìm bố cho con trai anh!”

Ôn Khanh Mộ đứng lên, nhìn chằm chằm Tô Lạc Ly.

“Đúng vậy, trong quá trình trưởng thành và giáo dục một đứa trẻ, không thể thiếu người bố được, anh trở thành tên ngốc rồi, không thể dạy dỗ thằng bé được, đương nhiên em phải tìm bố cho thằng bé rồi!”

“Anh không phải tên ngốc! Anh cũng sẽ không trở thành tên ngốc, em yên tâm đi! Em từ bỏ suy nghĩ này đi, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ cho em cơ hội tìm bố cho Tam Tam đâu! Đây hoàn toàn không phải thân nhiệt của anh! Anh cho nhiệt kế vào nước ấm!”

Tô Lạc Ly trợn mắt, “Cuối cùng thì anh cũng thừa nhận rồi, nửa đêm nửa hôm rồi mà còn giày vò em có vui không?”

Tô Lạc Ly nói xong đang định đi ra ngoài, Ôn Khanh Mộ đã kéo cô lại.

“Có phải em nhận ra từ lâu rồi không? Em trêu anh à?”

“Nửa đêm nửa hôm là ai trêu ai chứ? Nếu không phải anh giả vờ bị ốm gọi em tới thì em phải trêu anh sao? Chưa từng thấy người nào bị sốt cao mà lại khỏe như vậy, giọng nói to như vậy.”

Ôn Khanh Mộ thật sự không có cách nào, nhưng dù sao anh cũng không biết con người bị ốm sẽ như thế nào.

“Em vẫn đang giận anh à?”

“Rõ ràng là anh cãi nhau với em, anh làm sai còn không thừa nhận.”

“Được được được, anh thừa nhận được chưa?”

“Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật, anh đừng quan tâm đến chuyện của anh Ngọc và Cô Lý nữa.”

“Nghe lời em hết, được chưa?”

Tô Lạc Ly quay người lại, nhìn nụ cười tinh quái của Ôn Khanh Mộ, đã là vợ chồng già rồi, nửa đêm nửa hôm giày vò cái gì.

“Đêm nay em không được phép trở lại phòng cho trẻ nữa, không có em anh không ngủ được.”

Ôn Khanh Mộ bế Tô Lạc Ly về giường, “Em nói xem, dáng người nhỏ nhắn của em chỉ chiếm có một chỗ nhỏ này thôi, không có em ở đây anh liền cảm thấy giường trống trải đến đáng sợ.”

——

Sáng sớm hôm sau, Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly đang thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật.

Lý Như Kiều đi tới, “Anh Ôn, chị Lạc Ly, tôi chuẩn bị đi đây, tôi vốn định nói lời tạm biệt với đại ca kết quả phát hiện anh ấy đã đi rồi.”

“Anh ấy đi rồi à?”

Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ đều giật mình.

Bình luận

Truyện đang đọc