TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cô biết cái gì? Đây là đồng hồ của hãng Aston Martin đấy!”
Tô Lạc Ly tỏ ra khinh bỉ.

“Đồng hồ hãng gì thì cũng chỉ là một chiếc đồng hồ thôi, chẳng phải vàng cũng chẳng phải bạc, cũng chẳng nạm kim cương, có phải là anh không nổi đâu.”
“Tô Lạc Ly, cô có bị ngốc không đấy? Lẽ nào cô không biết đồng hồ Aston Martin.


chính là chìa khóa xe Aston Martin sao?”
Mục Nhiễm Tranh lập tức đeo đồng hồ lên.

Aston Martin mà anh tha thiết ước mơ!
“Cái gì? Chìa khóa xe?”
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ khó hiểu.

“Em cũng muốn có xe thể thao à? Nhưng em không biết lái xe, khi nào em biết lái thì anh cũng mua cho em một chiếc”
“Xe thể thao?!”
Tô Lạc Ly há hốc mồm nhìn Mục Nhiễm Tranh, tên này kiếm lời quá vậy?
“Anh ta cũng chỉ cống hiến một đoạn clip thôi mà, anh đưa cho anh ta thứ quý như thế à?”
“Em cảm thấy hơi quá à? Thế anh lấy lại” Ôn Khanh Mộ nói.


Mục Nhiễm Tranh lập tức ôm tay giấu trong ngực, bảo vệ chặt chẽ chiếc đồng hồ kia.

“Tô Lạc Ly!”
“À, đúng là lần này anh ta lập công, nên thưởng cho anh ta, không quá, không quá
chút nào cả” Tô Lạc Ly sửa miệng ngay.

Ôn Khanh Mộ cười khẽ.

“Được, nghe lời em.”
Nguy cơ được hóa giải, rốt cuộc Mục Nhiễm Tranh cũng giữ được đồng hồ của mình.


Nhưng mà có phải anh ăn hơi nhiều cơm chó rồi không?
Chú của anh cưng chiều vợ thì đúng là không ai bằng!
“Chú, cảm ơn chú tặng cháu xe thể tháo! Chú yên tâm, về sau cháu nhất định sẽ nghe lời chú! Không, cháu phải làm súng của chú, chú chỉ vào đâu thì cháu bắn ở đó!"
Tự dưng lại được một chiếc xe thể thao? Đương nhiên Mục Nhiễm Tranh phải bày tỏ lòng trung thành.

“Làm súng của chú?”
Ôn Khanh Mộ mỉm cười nhìn Tô Lạc Ly.

.


Bình luận

Truyện đang đọc