“Ba giờ chiều, em còn muốn ngủ nữa không?”
“Còn ngủ nữa thì hết ngày mất, mau dậy đi!"
Tô Lạc Ly ngồi dậy, đầu tóc vẫn còn rối tung.
“Vậy em mặc quần áo đi, anh đi vệ sinh cá nhân đây.
”
Ôn Khanh Mộ rất có tinh thần, sải một bước lao vào toilet.
Lúc đánh răng, Ôn Khanh Mộ rõ ràng cảm.
nhận được tay phải của mình hơi đau nhức.
Thực ra tối hôm qua đã hơi đau rồi, nhưng anh vẫn luôn nhẫn nhịn không nói gì.
Anh dùng tay trái nhẹ nhàng xoa cánh tay phải, thật sự cho rằng hoạt động một chút là sẽ ổn.
“Sao thế?”
Tô Lạc Ly đột nhiên xuất hiện ở cửa toilet.
“Không có gì!” Ôn Khanh Mộ lập tức buông tay xuống chuẩn bị đánh răng.
“Có phải cánh tay anh bị thương rồi không?”
Tô Lạc Ly lập tức bước tới.
“Đâu có đâu!”
Ôn Khanh Mộ càng phủ nhận thì Tô Lạc Ly càng thấy giấu đầu lòi đuôi.
“Để em xem nào!”
Tô Lạc Ly đụng vào cánh tay phải của Ôn Khanh Mộ, anh thuận thể né tránh thì một cơn đau âm ỉ truyền đến.
"A! "
Thấy Ôn Khanh Mộ đau đến biến sắc, Tô Lạc Ly lập tức bỏ tay xuống.
“Anh bị đau rồi phải không? Lát nữa ăn cơm xong chúng ta sẽ đến bệnh viện.
”
“Không cần đâu, anh không sao mà”
“Cái gì mà không sao chứ! Anh đã đau đến mức này rồi, làm sao có thể không có chuyện gì chứ?”
“Anh! ”
“Vừa mới làm lành mà anh lại muốn cãi nhau nữa à?”
Câu trách mắng này của Tô Lạc Ly khiến ôn.
Khanh Mộ lập tức ngậm miệng lại.
Dưới sự giúp đỡ của Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ đã đánh răng và rửa mặt xong, hai.
người ăn cơm xong thì lập tức đến bệnh viện Q.
M.
Tô Lạc Ly lo lắng nhìn Ôn Khanh Mộ.
Sau khi lấy thuốc và làm điều trị đơn giản, hai người ngồi xe về nhà.
Ôn Khanh Mộ kéo cánh tay Tô Lạc Ly.