TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Cô ta quên mất trẻ con có thể nói lại với bố mẹ tất cả những lời người khác nói, nếu vậy chẳng phải là... Tô Lạc Ly khoác tay lên vai Chung Nhan, "Cô đừng hiểu nhầm, tôi tới chỉ muốn cảm ơn cô thôi. Cho dù tôi không có chức quyền gì trong công ty, cũng không thể giúp cô thăng chức tăng lương gì đó nhưng tôi tin cô dùng sự nhiệt tình dành cho con tôi vào trong công việc, chắc chắn sẽ có tiền đồ tốt."

"Vâng..."

"Cô cố gắng làm việc nhé, tôi không quấy rầy cô nữa” Tô Lạc Ly lại mỉm cười rồi xoay người rời đi.

Cả người Chung Nhan toát mồ hôi lạnh. Trời ạ, Tô Lạc Ly quá khí thế. Cho dù cô luôn mỉm cười lại làm cô ta sợ đến hồn bay phách tán.

May là mợ chủ không truy cứu gì, nếu không sợ rằng mình sẽ không giữ nổi công việc này mất.

Tô Lạc Ly quay lại trong văn phòng chủ tịch thì không thấy bóng dáng Cửu Cửu đâu, chỉ thấy một mình Ôn Khanh Mộ đang ngồi trên ghế ăn Pudding xoài.

"Em đi trút giận xong rồi à?" Ôn Khanh Mộ ngước mắt liếc nhìn Tô Lạc Ly.

“Trút giận gì chứ?"

*Trút giận người dụ dỗ chồng em” Ôn Khanh Mộ vừa ăn vừa nói.

Tô Lạc Ly cười. Thật ra chuyện này không thể giấu được. ánh mắt của Ôn Khanh Mộ.

"Sao anh biết em ra ngoài làm gì? Anh phái người theo dõi em à?"

"Chuyện này còn cần người theo dõi sao? Anh dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được."

Ôn Khanh Mộ ăn Pudding xoài trong tay một cách thích thú. Mấy năm qua, có thể nói tài nấu nướng của Tô Lạc Ly đã đạt tới trình độ hoàn mỹ.

"Vậy anh dùng đầu ngón chân nghĩ xem tối nay nhà chúng ta sẽ ăn gì?"

Ôn Khanh Mộ thò tay ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng.

"Anh nói thật, em giúp anh dạy dỗ những kẻ nhìn anh như hổ đói rình mồi như vậy cũng tốt, bớt rất nhiều rắc rối cho. anh"

Từ khi có con, Tô Lạc Ly không chỉ một lần nhắc nhở Ôn Khanh Mộ phải chú ý tới thân phận của mình. Mấy năm qua anh thật sự làm được điều đó, bên cạnh gần như

n qua các loại nhân vật nữ thư ký này.

Cho dù có nhiều lúc anh không thể không dùng tới phụ nữ nhưng vẫn cố giữ khoảng cách nhất định.

"Ai nói em đi dạy dỗ người ta? Em đi cảm ơn người ta đấy: Tô Lạc Ly chớp chớp mắt nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ xấu xa.

"Cảm ơn à? Em nghĩ anh sẽ tin sao?" "Cho nên ngay cả anh cũng không tin, vậy người trong

phòng làm việc lại càng không tin." Ôn Khanh Nộ lập tức hiếu được ý định ban đầu của Tô Lạc Ly. Anh quệt tay qua mũi cô, "Bây giờ em đã học được thói xấu rồi! Nhưng... anh thích!"

Trong văn phòng thư ký, Chung Nhan cầm bánh quy bơ do Tô Lạc Ly đưa, mỉm cười đi vào văn phòng.

€ó người hóng chuyện vội vàng bước tới, "Chung Nhan, vợ sếp tìm cô làm gì vậy?"

Chung Nhan khế cười. Tuy Tô Lạc Ly có ẩn ý khác nhưng cuối cùng không nói gì, cùng lắm chỉ là cảm ơn mà thôi. "Không có gì. Mấy ngày trước sếp Ôn bảo tôi chăm sóc

cho cô chủ Cửu Cửu, bây giờ mợ chủ tới cảm ơn tôi thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc