TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1098

“Không loại trừ khả năng này.”

“Em cứ cảm giác trước khi chết cô ta có lời muốn nói với em, cô ta lẩm bẩm trong miệng từ ‘Thất’ suốt, em không hiểu nó có nghĩa gì, cô ta còn chưa nói xong đã tắt thở.”

“Thất?” Đôi mắt Ôn Khanh Mộ càng thêm sâu thẳm.

“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, về chuyện của Tiểu Thất, chờ tình hình của nó ổn định em sẽ đưa nó về, đến lúc đó cứ nói là con của chúng ta, chuyện này không cần nói với ai cả.”

“Ừm, anh biết rồi.”

Tuy Ôn Khanh Mộ không muốn nuôi con trai của kẻ thù cho lắm, nhưng anh biết mình không lay chuyển được Tô Lạc Ly.

“Chúng ta sẽ coi Tiểu Thất như con trai mình, anh đừng có ý kiến với nó đấy nhé?”

“Em lải nhải nhiều thế!” Ôn Khanh Mộ vô cùng bực bội.

“Đúng rồi, anh nghe ngóng được gì từ bên anh trai không?”

“Cả ngày em quan tâm hết chuyện này đến chuyện khác, có quan tâm chồng em không hả!”

Lần này Ôn Khanh Mộ thật sự không nhịn được nữa.

Tô Lạc Ly vội vàng im miệng, “Tất nhiên em có quan tâm anh rồi!”

“Nếu anh là em thì bây giờ anh sẽ đi ngủ cùng chồng!” Nói xong Ôn Khanh Mộ bế bổng Tô Lạc Ly lên.

“Ban ngày ban mặt anh đừng làm loạn, con trai còn ở đây đấy!”

“Nó biết cái gì!”

“Em còn đang suy nghĩ xem Tô Nhược Vân bị ai sai khiến!”

“Không cần em nghĩ, anh sẽ nghĩ!”

“Này!”

Nửa tháng sau, Tô Lạc Ly đón con trai của Tô Nhược Vân về nhà, chuyện này không có ai biết cả.

Cuối cùng Ôn Khanh Mộ đặt biệt danh cho con trai mình là Tam Tam, Ôn Khanh Mộ giải thích là, đứa bé này là người thứ ba chen vào giữa anh và Tô Lạc Ly cho nên gọi là Tam Tam.

Ban đầu Tô Lạc Ly không đồng ý, nhưng sau khi gọi mấy lần theo Ôn Khanh Mộ, cô như bị tẩy não, cũng bắt đầu gọi con trai mình là “Tam Tam”.

Còn tên thì Giản Ngọc đặt một chữ “Mặc”, Ôn Khanh Mộ nghĩ một chữ “Dật”, hai người kết hợp lại là ra tên của Tam Tam, Ôn Dật Mặc.

Ôn Khanh Mộ vô cùng hài lòng, bởi vì “Dật” cùng âm với “Ức”, còn “Mặc” lại phát âm khá giống “Mộ”.

Tô Lạc Ly cũng bắt đầu quay lại làm việc như bình thường, ra ngoài quay phim.

Ở quê.

Trong phòng chật ních người, Ôn Khanh Mộ ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, từ khi Tô Nhược Vân chết, Vương Vãn Hương thường xuyên hoảng hốt, tinh thần không được ổn định cho lắm.

“Tôi đã nói rồi, tôi thật sự không rõ về chuyện này, cậu hỏi tôi bao nhiêu lần cũng thế thôi!”

Ánh mắt Vương Vãn Hương tràn ngập hoảng sợ, trước đó còn có con gái ở bên, bây giờ chỉ còn lại một mình bà ta, bây giờ bà ta giống như chim sợ cành cong.

“Là ai giúp bà đăng những tin đó lên mạng?”

Vương Vãn Hương vẫn lắc đầu như cũ, “Tôi không biết những tin đó, nó tự nhiên có trong điện thoại! Tôi không biết là ai đăng lên, dù sao tôi cũng không biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc