TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1302

“Gần đây bố tôi bận gì vậy?” Không tìm được đề tài nên Lê Thấm Thấm chỉ đành kéo bố mình vào.

“Chẳng phải hôm nay Mục Nhiễm Tranh đính hôn sao, bố con cảm thấy cậu ấy giúp nhà chúng ta nhiều, vốn dĩ muốn tặng một món quà lớn, kết quả nghe nói lễ đính hôn không thành.”

“Cái gì? Mục Nhiễm Tranh đính hôn không thành? Tại sao?” Lê Thấm Thấm vô cùng tò mò, chuyện đính hôn lớn như vậy mà lại không thành sao?

“Cái này dì cũng không rõ, lễ đính hôn của họ không mời người ngoài tham dự, cũng không biết bố con nghe tin ở đâu, tóm lại là đính hôn không thành.”

“Vậy tôi về phòng trước đây!” Lê Thấm Thấm vội vàng chuẩn bị về phòng, kết quả bước lớn quá nên mông lại đau.

Cô ta vội bước chậm lại, ra khỏi phòng đi về phòng ngủ của mình.

Mục Nhiễm Tranh không đính hôn!

Sao cô ta lờ mờ cảm thấy chuyện này có chút liên quan đến mình nhỉ?

Lê Thấm Thấm cầm điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn wechat cho Mục Nhiễm Tranh, viết vài lần lại cảm thấy không ổn nên dứt khoát xóa đi.

“Dựa vào đâu mà tôi phải quan tâm đến anh chứ! Đính hôn không thành thì đáng đời anh, ai bảo anh bán đứng tôi!”

Lê Thấm Thấm nghĩ ngợi rồi viết: “Nghe nói anh đính hôn thất bại rồi, có phải là bị người ta đá không? Hừ hừ, đây chính là quả báo đấy! Quả báo vì anh bán đứng tôi!”

Tin nhắn gửi đi nhưng một lúc lâu vẫn không nhận được trả lời của Mục Nhiễm Tranh, điều này khiến Lê Thấm Thấm không biết phải nói gì nữa, cô ta dứt khoát ném điện thoại sang một bên.

Đến đêm, Ôn Khanh Mộ về nhà mà không có kết quả gì, Tô Lạc Ly đã chuẩn bị xong nước tắm, anh tắm xong thì lên giường, miệng vẫn không ngừng mắng mỏ.

“Nếu để anh tìm được nó, anh không đánh cho nó quỳ xuống xin tha thì anh không phải họ Ôn!”

Quả thực Ôn Khanh Mộ rất tức giận, không ngờ anh mà cũng có lúc không tìm được người.

Tô Lạc Ly nép vào ngực Ôn Khanh Mộ: “Được rồi, đừng giận nữa, có lẽ anh ta có nỗi khổ của anh ta.”

“Nó thì có nỗi khổ gì chứ, chẳng phải là đang tùy hứng sao, lớn thế rồi mà còn tùy hứng như vậy!”

Tô Lạc Ly vuốt ngực Ôn Khanh Mộ: “Anh ta chạy trốn khỏi lễ đính hôn, trái lại em rất hiểu cho anh ta.”

“Hiểu cho nó? Em lại còn hiểu cho nó? Chắc không phải hai người thông đồng với nhau, em muốn bỏ nhà theo nó đấy chứ?”

Tô Lạc Ly thật sự nể trí tưởng tượng có hơi phong phú thái quá của chủ tịch nhà ta.

“Anh nghĩ đi đâu thế, sao em có thể bỏ nhà theo anh ta được chứ? Cho dù em nỡ bỏ anh thì cũng không nỡ bỏ con trai được.” Tô Lạc Ly trợn trắng mắt.

“Hừ!” Đây là câu Ôn Khanh Mộ không muốn nghe nhất!

“Được rồi, không đùa với anh nữa. Thực ra em nói thật đấy, lúc đầu em cũng nghĩ giống mọi người, cảm thấy Phương Đóa khí chất cao quý, thấu tình đạt lý, ở bên Hắc Thổ thì đúng là hời cho thằng nhóc đó rồi.”

Ôn Khanh Mộ kiên nhẫn lắng nghe.

“Nhưng anh biết em nhớ đến điều gì không?”

“Lại gợi lên ký ức gì của em rồi?” Ôn Khanh Mộ đột nhiên có dự cảm không lành.

“Nhà em với nhà Mộ Dung có hôn ước, lúc đó nhà em không biết nhà Mộ Dung là gia tộc lớn tiếng tăm lừng lẫy như vậy. Lúc mọi người biết em với Mộ Dung Dịch có hôn ước thì ai cũng cảm thấy đây là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.”

Bình luận

Truyện đang đọc