TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

Chương 1573

“Ở đây không có mẹ, con uống thuốc đi! Ban đầu Ôn Khanh Mộ còn có thể nói năng nhỏ nhẹ nhưng Tiểu Thất khóc làm anh thấy đau đầu, kiên nhẫn từ từ bị bào mòn, thái độ không còn hoà nhã nữa.

Bình thường Tiểu Thất rất ngoan nhưng chỉ cần vừa bệnh là sẽ rất khó dỗ, một chén thuốc nhỏ thôi cũng bị cậu bé quậy cho đổ hết một nửa!

Người Ôn Khanh Mộ cũng dính chút thuốc.

“Các người đè nó xuống cho tôi!” Nhóm người làm vội tiến lên hỗ trợ.

Cuối cùng Ôn Khanh Mộ đổ hết chén thuốc nhưng mới uống chưa đầy năm phút, vì Tiểu Thất khóc quá dữ dội nên đã nôn hết thuốc ra.

Kiếm củi ba năm đốt một giờ!

Ôn Khanh Mộ bất lực cho người tìm bác sĩ đến xem có cách nào khác hay không, bác sĩ nói vậy đành phải tiêm.

Vừa nghe đến phải tiêm, tiếng khóc như lợn bị chọc tiết của Tiểu Thất lại ập đến.

“Con không muốn tiêm! Con muốn mẹ! Con muốn mẹ ôm!”

Ôn Khanh Mộ ôm Tiểu Thất lên: “Con có phải đàn ông con trai không vậy? Sao thích khóc thế? Không chịu uống thuốc thì chỉ có thể tiêm thôi, bố ôm con tiêm được không?”

“Không không không, đừng tiêm mà, bố, đừng tiêm mà!”

Cũng vì cậu bé mới sinh ra đã ở với gia đình họ nên đã có tình cảm từ lâu rồi, nếu không nghĩ đến đứa trẻ anh đang ôm trong lòng không phải con ruột của anh, Ôn Khanh Mộ đã vứt thằng bé đi rồi.

Bác sĩ đã chuẩn bị ống tiêm, Ôn Khanh Mộ thấy thế không còn cách nào khác đành phải đặt Tiểu Thất lên giường, vài người cùng đè cậu bé xuống, cuối cùng cũng tiêm xong. Tải áp Hola để đọc để đọc full nhé.

“Sếp Ôn, nếu đứa trẻ cứ khóc mãi, nhiệt độ cơ thể không giảm thì anh phải nghĩ cách gì đó để cậu bé đừng khóc nữa, hơn nữa cậu bé đã bị viêm họng rồi, nếu cứ khóc tiếp sẽ càng viêm nặng hơn.”

Ôn Khanh Mộ đã suy nghĩ đủ mọi cách mới làm Tiểu Thất không khóc nữa, có lẽ cậu bé đã khóc mệt rồi nên thiếp đi ngay.

Lúc này Ôn Khanh Mộ mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm rồi, không ngờ một đứa con trai mà lại làm anh phải sứt đầu mẻ trán.

Sáng hôm sau tình hình Tiểu Thất đã cải thiện, công ty có việc nhưng Cửu Cửu cứ đòi đi theo anh, không chịu rời dù chỉ một bước.

Ôn Khanh Mộ đành phải đưa Cửu Cửu đến công ty, đây không phải lần đầu Cửu Cửu đến công ty nên khá quen thuộc với nơi này.

Nhưng Ôn Khanh Mộ chuẩn bị họp không yên tâm để cô bé một mình trong văn phòng nên tìm một cô thư ký trong bộ phận thư ký chịu trách nhiệm trông Cửu Cửu.

Thư ký Chung Nhan mới đến rất đẹp, dáng người cũng rất tuyệt, người trong công ty đều nói cô ta là báu vật. Đối diện với những báu vật thế này, từ trước đến nay Ôn Khanh Mộ luôn tránh xa nhưng trong bộ phận thư ký, chỉ có mình cô ta là nữ, những người còn lại thì đang bận nên đành phải gọi cô ta đến.

“Cô cứ ở đây trông con bé là được, hôm nay cô cứ giao hết công việc cho người khác. Nếu có người có ý kiến thì cứ nói là lệnh của tôi, nếu Cửu Cửu thấy chán thì cứ đưa con bé đi vòng vòng nhưng không được ra khỏi công ty.”

Ôn Khanh Mộ dặn hết từng chuyện.

“Vâng, sếp Ôn, anh cứ yên tâm đi họp đi, nhất định tôi sẽ chăm sóc cô chủ thật tốt.”

Ôn Khanh Mộ xoa đầu Cửu Cửu: “Bố đi họp nha, con phải nghe lời đó, chờ bố về.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc