TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tô Kiêm Mặc giật mình ra mặt. 
“Lần trước chị nằm viện là vì phải làm phẫu thuật nạo thai, mà người anh rể đáng kính trong mắt em thì vẫn luôn giấu chị chuyện đó! Mãi đến lúc này chị mới biết là chị đã từng mang thai.” 
Tô Lạc Ly vẫn còn chút lý trí. 
Cô không nói chuyện Ôn Khanh Mộ đã lén cho mình uống thuốc tránh thai ra, cũng không nói là việc sảy thai của cô có liên quan đến chuyện đó. 
Cô sợ nếu mình nói thế thì bệnh của Tô Kiêm Mặc sẽ tái phát mất. 
Khi biết sự thật đó, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy tim mình như quặn lại, huống chi là Tô Kiêm Mặc chứ. 
Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo. 
Tô Lạc Ly không nói tiếp về chuyện đó nữa.  “Kiêm Mặc, những gì em thấy chưa chắc đã là sự thật, anh rể của em không tốt như những gì em nghĩ đâu, em đừng quan tâm đến chuyện của bọn chị, bản thân chị sẽ tự giải quyết chuyện này.” 
Tô Kiêm Mặc yên lặng một lúc. 
“Em biết chuyện chị bị sảy thai rồi.” 
Nghe Tô Kiềm Mặc nói vậy thì Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ đều quay ra nhìn cậu. 
Ôn Khanh Mộ chắc chắn rằng Tô Kiêm Mặc không biết gì về chuyện này, bởi vì khi Tô Lạc Ly phẫu thuật thì Tô Kiềm Mặc còn đang nằm trong phòng ICU. 
Tô Lạc Ly thì khiếp sợ. 
“Em có biết là em đang nói gì không hả?” 

“Vâng, em biết.

Anh rể không nói cho chị biết là vì sợ chị sẽ đau lòng, chị vẫn luôn muốn sinh con như vậy, nếu như bất ngờ được biết rằng con mình không còn nữa thì 
thà rằng không cho chị biết còn hơn.

Cứ coi như đứa bé ấy chưa từng xuất hiện bao giờ 
đi!" 
Tô Lạc Ly không còn lời nào để phản bác lại 
câu. 
Đây là em trai của cô sao? !Chuyện này nghiêm trọng như vậy, sao cậu lại không nói cho cô biết? 
Rốt cuộc là Ôn Khanh Mộ đã cho cậu ăn bùa mê thuốc lá gì vậy? 
“Vậy em có biết là tại sao chị bị sảy thai không?” 
“Bởi vì bị người ta đánh” Tô Kiềm Mặc buột miệng đáp. 
“Chuyện này là do anh rể em nói cho em đúng không? Được, nếu em đã bảo vệ anh ta như vậy thì để chị nói cho em biết.

Lý do 
không phải là vì bị người ta đánh, mà là do anh rể em, anh ta vẫn luôn lén cho chị uống canh tránh thai". 
Tô Kiêm Mặc sững người, quay ra nhìn Ôn Khanh Mộc 
Trong mắt cậu, Ôn Khanh Mộ lúc nào cũng yêu thương và chăm sóc Tô Lạc Ly. 
Cậu đã từng nói về chuyện sinh con với Ôn Khanh Mộ rất nhiều lần, mà lần nào anh cũng trả lời rằng đang cố gắng. 
Nhưng mà, không ngờ rằng.. 
“Nếu như không vì lý do đó thì bây giờ em đã sắp làm cậu rồi.” 
“Cứ coi như là thế thì có sao đâu chứ?” Tô Kiêm Mặc bỗng nổi giận quát một câu. 
Lần này thì đến lượt Tô Lạc Ly cảm thấy bất ngờ. 
Cô đã nói đến như vậy rồi mà Tô Kiêm Mặc 
vẫn muốn bảo vệ cho Ôn Khanh Mộ sao? 
“Kiếm Mặc.” 
“Chi, bây giờ anh rể có còn không muốn có con nữa không? Chị thì thế nào? Anh ấy chỉ có chị uống thuốc tránh thai thôi mà, có phải cố ý muốn làm hại đứa bé trong bụng chị đâu.


Anh ấy cũng đâu biết chị mang 
thai." 
“Kiểm Mặc!” 
Tô Lạc Ly vừa phẫn nộ vừa đau lòng nhìn em trai mình, vào khoảnh khắc này, cô bỗng có cảm giác như mình không hề quen biết gì cậu. 
Tại sao đến tận lúc này rồi mà cậu vẫn cố bảo vệ người đàn ông này chứ? 
“Mà chẳng lẽ chị lại không có trách nhiệm gì trong chuyện này chắc? Tại sao chị lại không biết rằng mình đang mang thai chứ? Một bàn tay không vô thành tiếng được đầu, cả hai người đều có trách nhiệm trong 
chuyện này hết!” 
Tô Kiềm Mặc nói rất rành rọt, hùng hồn. 
Tô Lạc Ly chưa từng bao giờ thấy Tô Kiêm Mặc nói chuyện thế này bao giờ. 
Bởi vì bị bệnh từ nhỏ đến giờ nên giọng nói của cậu thường có vẻ rất nhẹ nhàng. 
“Chị, đúng là em muốn chị sinh con, nhưng ngoài ra thì em còn muốn chị và anh rể có thể sống hạnh phúc bên nhau chứ không phải là cố sinh con chỉ vì em muốn lên chức cậu” 
“Sớm muộn gì thì em cũng chết thôi, chị không thể cứ sống vì em mãi được!” 
“Chát!” 
Tô Kiềm Mặc vừa nói dứt cầu thì Tô Lạc Ly đã tát cậu một cái. 
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô đánh cậu. 
Tô Kiêm Mặc cũng không ngờ rằng Tô Lạc Ly sẽ ra tay đánh mình như vậy. 
Lúc này Tô Lạc Ly đang cảm thấy rất khó thở. 
Cô không ngờ rằng em trai mình lại có thể nói ra những lời như vậy. 
Từ bé đến giờ cô luôn sống vì em trai mình, vậy mà hôm nay cậu em trai ấy lại đứng đó chất vấn cô. 
Sớm muộn gì thì em cũng chết thôi, chị không thể cứ sống vì em mãi được! 
Câu nói này như một con dao cắm thẳng vào tim cô vậy. 
Mấy năm qua, cô đã phải chịu đựng, đã phải khổ sở vì cậu biết bao nhiêu, vậy mà cậu không cảm kích cô thì thôi, giờ còn quay ra nói câu đó. 
Tô Lạc Ly phẫn nộ đi ra ngoài. 
Vốn dĩ Ôn Khanh Mộ còn định đuổi theo cô, nhưng lại bị Tô Kiềm Mặc giữ lại. 
“Anh rể, anh để chị ấy bình tĩnh lại đi.” 
Ôn Khanh Mộ nhìn gương mặt sưng đỏ của Tô Kiềm Mặc. 
“Cậu không sao chứ?” 
“Anh rể, những gì mà chị em vừa nói đến giờ có thật không vậy?” 
Ôn Khanh Mộ nhìn xuống đất, anh không muốn lừa dối cậu thiếu niên ngây thơ này. 

“Đúng” 
Cuối cùng thì Tô Kiềm Mặc cũng thả lỏng bàn tay vốn đã nắm thành nắm đấm của mình ra. 
“Nhưng mà sao lại thế chứ?” 
“Bởi vì anh không muốn có con, anh có nỗi khổ tâm riêng của mình, nhưng mà chi cậu...!thật ra cô ấy cũng chỉ vì cậu mà thôi.” 
Ôn Khanh Mộ cũng biết rằng hôm nay Tô Kiêm Mặc nói như vậy là đã xúc phạm đến Tô Lạc Ly rồi. 
“Em biết chị em luôn làm mọi thứ vì em” 
Tô Kiềm Mặc khẽ thở dài một hơi, nhưng mà cậu biết phải làm gì bây giờ? Nếu lúc đó cậu đứng về phe Tô Lạc Ly thì hai người sẽ Xong phim. 
“Anh rể, anh có còn yêu chị ấy không?” 
“Tất nhiên là còn rồi.” 
Đây là sự thật không cần phải bàn cãi gì nữa rồi. 
“Coi như em không giúp nhầm người đi.

Em chỉ có thể giúp anh đến thế thôi, sau này anh tự dỗ chị ấy thêm đi.

Em hiểu tính chị gái mình, chị ấy sẽ trở lại thôi, chỉ cần em 
Ôn Khanh Mộ không hiểu lắm. 
Anh thì có gì tài giỏi để có thể khiến Tô Kiêm Mặc sẵn sàng gạt chị của mình sang một bên để giúp anh chứ. 
“Bởi vì em biết rằng anh rất yêu chị ấy.

Lúc chị em hẹn hò với Mộ Dung Dịch, anh ta lúc nào cũng ghét bỏ việc em dính lấy chị ấy.

Thậm chí anh ta còn chưa bao giờ nhìn em, nhưng anh thì khác.” 
.


Bình luận

Truyện đang đọc