TỔNG TÀI BÁ ĐẠO THẬT TRẺ CON



Ôn Khanh Mộ lên tầng, chuẩn bị thay quần áo.

Khi anh mở tủ quần áo ra, chợt phát hiện có một hộp quà màu đỏ ở bên trong.

Cái này không khác với hộp quà đựng áo ngủ mà Tô Lạc Ly tặng anh.

Ôn Khanh Mộ nghĩ ngợi một lát vẫn dè dặt mở hộp quà ra.


Bên trong là một bộ áo ngủ hai dây gợi cảm bằng lụa cảm giác rất tốt.

Ôn Khanh Mộ ở lâu với Tô Lạc Ly nên vẫn biết rõ về quần áo của cô.

Áo ngủ của cô đều bằng cotton, hơn nữa đặc biệt rất kín đáo.

Có câu tặng quà là phải lựa ý hùa theo.

Ôn Khanh Mộ đại khái đoán được, chắc cô chuẩn bị tặng anh vào tối qua, sau đó hai người thuận tiện mây mưa.

Ôn Khanh Mộ nghĩ tới đây lại khó chịu.

Tô Lạc Ly vừa mở cửa, đã thấy trong tay Ôn.

Khanh Mộ cầm áo ngủ hai dây mà mình chuẩn bị tối qua.


Cô nhất thời đỏ mặt, lập tức xông tới trước mặt Ôn Khanh Mộ cướp lấy áo ngủ.

"Anh không được nhìn!" 
"Anh nhìn hết rồi" 
Ôn Khanh Mộ tiện tay ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng, ghé sát bên màng tại đang ứng đỏ của cô.

"Đó có phải là quà sinh nhật em tặng anh không?" 
"Không có! Chẳng phải em đã tặng quà sinh nhật cho anh hôm qua à?" Tô Lạc Ly 
cúi thấp đầu.

Phải biết cô gái bảo thủ như cô phải quyết tâm và can đảm tới mức nào mới có thể mua một bộ áo ngủ như vậy! 
Cô đã đỏ mặt tía tai khi mua bộ đồ ngủ này đấy.

"Nói một đường, nghĩ một nẻo!" 
Ôn Khanh Mộ từ phía sau ôm lấy vòng eo của Tô Lạc Ly.

"Em mặc cho anh xem đi?" 

"Em không muốn!" 
"Thế thì anh cởi ra luôn!" 
Ôn Khanh Mộ hôn lên mặt Tô Lạc Ly, hai người chậm rãi quấn lấy nhau.

Khi hai người dân tiến vào trạng thái.

"Chị, anh rể, em về rồi!" 
Giọng nói này đột ngột vang lên làm hai người như chợt tỉnh giấc mơ.

Tô Lạc Ly lập tức nắm lấy tay Ôn Khanh Mộ.

"Được rồi, anh chờ đến tối đi, Kiếm Mặc về rồi! ".


Bình luận

Truyện đang đọc