CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Ngau sau khi tôi xuống xe, người đang tôi cách thật xa, đột nhiên người khóc thuê kia ngẩng đầu nhìn tôi liếc mắt một cái.

Sau khi nhìn tôi, hắn vạy mà trực tiếp quẹo vào khúc quanh, quay đầu xe đi.

"Đệch, hắn muốn chạy!" Cường Tử cũng phát hiện người nọ là người khóc thuê, thấy hắn đột nhiên quay đầu xe, lập tức kêu tôi lên xe, sau đó lái xe đuổi 

theo hắn.

Người nọ đi chính là xe điện, chỉ một chút thời gian đã bị Cường Tử đuổi theo.

Thấy chạy không được nữa, người khóc thuê không thể làm gì khác hơn là từ trên xe điện đi xuống đối Cường Tử nói:

" Tôi thật không giúp được ông, tôi đều nói rồi, tôi làm việc này chính là muốn lăn lộn kiếm ăn, căn bản không có bản lĩnh cùng vong hồn câu thông a, ông cũng đừng làm khó dễ tôi nữa."

" Phải không, vậy tại sao ông mới vừa nhìn thấy tôi liền bỏ chạy làm gì?" Tôi hỏi.

"Tôi có chạy sao? Tôi chính là đột nhiên nhớ tới còn có chút chuyện khác, đi nhà người thân một chuyến." Người khóc thuê tránh né ánh mắt của tôi, quay đầu nói.

Tôi phát hiện thời điểm hắn đối mặt tôi, có chút chột dạ, nói lời cũng không dám nhìn vào mắt của tôi.

Hiển nhiên hắn là phát hiện trên người tôi âm khí dày đặc, mới muốn tránh né.

Nghĩ vậy, tôi thần sắc ngưng trọng một ít, nói:

" Đại thúc ngươi đừng sợ, tôi đối với ngài không có ác ý, cũng là Cường Tử tìm tôi đến hỗ trợ, tôi mới tới tìm ngài, kỳ thực màn khóc thuê vừa rồi của ngài tôi đều nhìn thấy hết, ngài thành công khuyên lão thái thái kia ly khai, đầu thai chuyển thế, vì cái gì càng muốn che dấu năng lực của mình, nói mình không có bản lĩnh đây?"

Thấy tôi trực tiếp nói trắng bạch ra vậy, người khóc thuê sắc mặt có chút khó coi, bất quá hắn rốt cuộc cũng chịu nhìn thẳng vào tôi, nói:

"Cô gái, ta không biết cô là người nào, nhưng cô đã nói ra chân thành như thế, chú cũng khuyên ngươi một câu, không nên đi đến nhà hỏa táng kia tìm phiền toái, người bên trong đó, ngươi trêu không nổi đâu."

" Nga? Tại sao người lại nói vậy?" Thấy hắn chịu mở miệng, ta tức khắc hỏi.

" Không có gì, ngươi chính là phải nhớ kỹ lời của chú là được." Nói ra nhà hỏa táng, lời lẽ của hắn vẫn còn có chút úp mở, rõ ràng không muốn nói thêm.

Cùng tôi nói xong, hắn lại khuyên Cường Tử, để cho Cường Tử không nên quấn quýt chuyện đã xảy ra, người mất đã qua đời, người sống mới là trọng yếu nhất không nên bởi vì người chết ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.

Không hổ là người khóc thuê chuyên nghiệp, khuyên người cũng là một bộ thâm tình.

Thậm chí ngay cả tôi cũng hiểu được cố chấp tìm thi thể ba mẹ hắn có chút không tác dụng, dù sao ba mẹ hắn cũng không có ở đây, cho dù tìm được, cũng hông thể khiến bọn họ sống lại, cần gì phải mạo hiểm như vậy chứ.

Bất quá nói đi thì nói lại, tôi cùng người khóc thuê đều là đứng nói chuyện không đau eo*, nếu như đổi thành là ba mẹ tôi gặp loại sự tình này thì tôi cũng sẽ phấn đấu quên mình vạch trần âm mưu của nhà hỏa táng.

* đứng nói chuyện không eo: Nói suông

Nghĩ vậy, tôi giữ vững trầm mặc, không phát biểu ý kiến nữa, dù sao thì nhà hỏa táng kia tôi nhất định phải quay lại, về phần Cường Tử có muốn hay không tìm thi thể cha mẹ hắn, hoàn toàn tùy vào tâm của hắn.

Cường Tử bị người khóc thuê khuyên cũng không lên tiếng, tôi cùng người khóc thuê cho là hắn bị thuyết phục, muốn bỏ qua.

Ai ngờ chờ người khóc thuê nói xong, đến lúc thời điểm Cường Tử phát biểu ý kiến, Cường Tử đột nhiên đối người khóc thuê quỳ xuống, bang bang dập đầu hai cái, nói:" Nếu ngài có thể gọi linh hồn, liền xin ngài giúp tôi, dù cho tìm không được cha mẹ tôi thi thể, tôi cũng muốn theo chân bọn họ chào tạm biệt một lần cuối!"

Nói xong hắn hai mắt nhìn chằm chằm người khóc thuê, đáy mắt thần sắc kiên định, chỉ cần người khóc thuê không giúp hắn, hắn liền quỳ tại chỗ không đi.

Người khóc thuê cũng bị sợ hết hồn bởi động tác bất thình lình của Cường, lui về phía sau 2 bước, sau đó thật sâu thở dài, nói:

" Ngươi tiểu tử này, tôi vừa mới theo ngươi nửa ngày nói lâu như vậy đều là vô ích đúng không, tôi không thể giúp được ngươi, coi như ta thật sựcó thể chiêu hồn, cũng không thể gọi linh hồn cha mẹ ngươi trở về, bởi vì bọn họ..."

Nói tới này, người khóc thuê chợt ý thức được mình nói sai, chợt ngậm miệng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc