CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Nhưng không biết tại sao, tôi biết tin Giao tiên sắp thật sự biến thành rồng lại không thấy vui vẻ chút nào, thậm chí tôi thành tiên sống lâu trăm tuổi cũng không có một chút cảm giác hưng phấp, giống như đây là chuyện của người khác không có liên quan gì với tôi. Quan trọng hơn trong lòng tôi mơ hồ có cảm giác Giao tiên mà biến thành rồng sẽ cản lại đường sống lại của Tô Mộc. Dẫu sao long mạch chỉ có một cái, chắc chắn Tô Mộc đột nhiên nói phải đi Thái Lan sống lại cũng có liên quan tới chuyện long mạch xuất hiện. Nếu bảo tôi chọn giữa chuyện Giao tiên thành rồng và chuyện Tô Mộc sống lại thì dĩ nhiên tôi sẽ chọn Tô Mộc sống lại, còn chuyện tôi biến thành tiên gì gì đó không quan trọng, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ mình muốn thành tiên, cũng không biết thành tiên có ích gì với tôi. Tôi chỉ muốn tôi có thể cùng chung một chỗ với Tô Mộc cả đời, còn chuyện sống lâu trăm tuổi, sống lâu quá dường như cũng không có ý nghĩa gì?

Đáng tiếc chuyện này tôi cũng chỉ có thể nghĩ một chút, dĩ nhiên Giao tiên sẽ không bỏ qua cơ hội hóa rồng, ông ta cười một hồi liền vỗ bả vai tôi hai cái, giục tôi đi nhanh lên, bây giờ chúng tôi sẽ đi tới Hoàng cung, tránh cho việc chậm trễ quá sẽ bị người của công ty hàng không phát hiện.

Dẫu sao kẻ vừa rồi đã dùng lối thoát hiểm để chạy đi, thứ này mở một lần phải tốn rất nhiều tiền để đóng lại, có sẽ nếu chúng tôi bị bắt sẽ bị phạt không ít tiền.

Tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, đi theo Giao tiên lén lén lút lút xuống máy bay, đi ra sân bay.

Sau khi đi ra chúng tôi liền trợn tròn mắt, bây giờ vốn Đường Dũng là hướng dẫn viên đã ngã xuống, chỉ còn lại tôi và Giao tiên. Tiếng Thái tôi chắc chắn là không nói được, trình độ tiếng Anh cũng có hạn, chỉ mình tôi có thể nghe hiểu tôi nói cái gì. Giao tiên thì càng không cần phải nói, ông ta có thể học được tiếng người đã là cám ơn trời đất, tôi không dám hy vọng xa vời rằng ông ta có thể hiểu được tiếng Anh.

Cho nên lúc này tôi cùng Giao tiên đang đứng ở cửa sân bay như hai kẻ ngốc, liên tiếp ba chiếc xe tiếp cận chúng tôi nhưng chúng tôi cũng không thể nói cho tài xế biết được chúng tôi phải đi tới đâu.

Cuối cùng tôi mới nhớ ra, liền lấy điện thoại tìm kiếm hình ảnh của Hoàng cung rồi chỉ chỉ với tài xế kia, ý là chúng tôi phải tới nơi đó.

Lần này tài xế đã hiểu, nhưng anh ta nhìn thấy Hoàng cung sắc mặt liền biến đổi, chỉ vào hình Hoàng cũng nói một tràng, còn gật gù đắc ý, người này ngôn ngữ tay chân quá kém, một hồi lâu tôi vẫn không hiểu rốt cuộc anh ta muốn nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc