Tôi lập tức luống cuống, bấu vào tay anh ấy, nói: “Đừng.”
“Sao thế, em không muốn sao?” Tô Mộc dừng một chút, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt lộ vẻ không hiểu.
“Em… không quá thoải mái, cũng không chuẩn bị sẵn sàng, huống chi nơi này chỉ là một sơn động, bên ngoài còn có những người khác…” Mặt tôi thẹn thùng đã đỏ bừng, toàn thân đều nóng lên, cảm giác choáng váng khó chịu như bị say rượu.
Tóm lại chính là rất khẩn trương.
Tô Mộc nghe tôi giải thích liền cười, thật giống như đang cười nhạo tôi. Chỉ là, mặc dù trên mặt đang cười tôi nhưng đáy mắt thấm ra thâm tình nồng nàn, đắm đuối nhìn tôi, ngón tay không biết lúc nào đã đặt lên mặt tôi nhẹ nhàng vuốt ve.
“Lộc Dương, cũng không biết là số anh quá tốt hay quá tệ, vùng vẫy ở dưới đất hơn trăm năm thật vất vả mới tìm được em, nhưng em lại ngốc nghếch, mỗi lần giao phó chuyện gì cho em thì em đều không làm được, tới bây giờ cũng không biết nghe lời khiến phiền toái tìm đến anh.”
Giọng anh ấy nỉ non bên tai tôi, nói tất cả những lời than phiền về tôi nhưng tôi lại có thể cảm nhận được tình yêu sâu đậm phát ra từ anh ấy.
Cùng lúc đó anh ấy cũng không bởi vì tôi cự tuyệt mà dừng động tác lại, tay giống như con cá nhỏ, nhẹ nhàng luồn vào trong quần áo của tôi, di chuyển trên người tôi…
Người tôi run lên, mỗi vị trí trên thân thể bị anh chạm vào đều giống như lửa cháy vậy, càng ngày càng mãnh liệt, sau đó xuyên qua da tôi thấm vào trong người.
Toàn thân tôi nóng ran, không khỏi kêu nhỏ mấy tiếng.
Tô Mộc vốn đang nhỏ giọng quở trách khuyến điểm của tôi, nghe được tiếng kêu của tôi đột nhiên động tác của anh cũng dừng lại, sau đó nhẹ nhàng đỡ eo tôi, cười nói: “Em so với lần trước còn nhạy cảm hơn, nếu đã không kịp chờ đợi như vậy thì anh tới đây.”
Nói xong thân thể tôi chấn động một cái, chuyện-mà-ai-cũng-biết-là-chuyện-gì-đó khiến tôi không nhịn được rên lên một tiếng.
Sự sảng khoái nhanh chóng tràn ngập cơ thể tôi, toàn thân tôi cũng yếu dần, thật giống như không có xương vậy, đón nhận từng đợt đánh vào kịch liệt của anh.
Theo động tác của anh ấy, cổ thiêu đốt khó chịu trong bụng kia cũng dần dần tiêu tán, bị một cổ khí tức lạnh băng bao lấy, hết thức thoải mái.
Tôi cố nén lại sự sảng khoái Tô Mộc mang tới, mím chặt môi không dám kêu thành tiếng, sợ người bên ngoài động nghe được.
Không biết qua bao nhiêu lâu, bên dưới tôi cũng không biết ướt bao nhiêu lần, Tô Mộc mới gầm nhẹ một tiếng giải phóng ra ngoài.
Lúc này eo lưng tôi đều đau, mệt mỏi mệt lả.
Tô Mộc nhìn bộ dáng mềm nhũn như chết của tôi, cưng chiều bóp nhẹ chóp mũi của tôi một cái, cười mắng: “Em đây chính là quá thiếu rèn luyện nên mới có thể mệt mỏi như vậy. Nếu như sau này còn cơ hội anh nhất định sẽ lập cho em một kế hoạch vận động, cùng thể dục với em nhiều hơn…”
Vừa nói anh vừa chủ động mặc quần áo vào cho tôi.
Lúc này tôi đã mệt tới mức ngay cả thở cũng phải dùng sức, được anh ấy phục vụ tự nhiên tôi nằm hưởng thụ, cũng không ngại anh ấy mắng tôi, cười híp mắt nằm trên đất thỏa mãn không nói ra được.
Bất tri bất giác tôi chìm vào giấc ngủ, chờ đến khi tôi tỉnh lại thì đội trưởng Lý Quân cùng Lạt ma Tây Tạng đã quay lại, ngồi ở cửa hang động nhìn ra ngoài trông chừng.
Lúc này trời đã sáng choang, mặt trời đã lên rất cao, hẳn là buổi trưa.
Tôi lập tức ngồi dậy, cúi đầu kiểm tra quần áo, thấy Tô Mộc cũng đã mặc xong cho tôi, còn đắp chăn lên người tôi, mới yên lòng.
Nhưng sau đó tôi liền phát hiện, trong sơn động này chỉ có tôi cùng đội trưởng Lý Quân cùng Lạt ma Tây Tạng ba người, không thấy Tô Mộc đâu.