Lúc đầu tôi cho là nói như vậy hắn sẽ mất hứng, ai ngờ hắn ta bị tôi cự tuyệt cũng không phản ứng gì, chỉ là à một tiếng nhẹ gật đầu, nói: "Đã vậy, cô kể một chút về nhà họ Diệp đi."
"Được." Tôi đáp, lần này không dám lung tung bịa chuyện, đem ân oán nhà họ Diệp và lang tộc nói một lần, kể luôn từ đầu đến cuối đợt thu tế lang tộc xâm chiếm, thật thật giả giả, bỏ qua những chuyện liên quan đến Tô Mộc, bởi vì chuyện này là tôi tận mắt nhìn thấy, cho nên lúc kể vô cùng sinh động.
Kể xong cũng không thấy gã thầy nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn tôi một chút, trong mắt tràn ngập hâm mộ, cũng không biết hắn ta đang hâm mộ cái gì.
Bầu không khí một nháy mắt có chút chán ngắt, thấy hắn tính tình không ổn định, sợ lát nữa lại suy nghĩ ra cái gì không đúng, thấy hắn không nói lời nào, tôi liền thẳng thắn cười cười, đứng dậy: "vậy đi, đã ông là quen biết cũ của nhà họ Diệp, lại là trưởng bối của tôi, tôi đến đây cũng không thể đến không, để tôi giúp ông quét dọn căn nhà một chút, thuận tiện nói một chút về việc của ông, xem tôi có thể giúp gì cho ông không."
Nói xong đưa mắt nhìn ông ta, thấy ông ta không cự tuyệt, ánh mắt quét một vòng trong phòng, tìm kiếm cây chổi ki hốt rác dùng để quét dọn vệ sinh, vừa tìm thì thấy chúng nằm trong một góc nhà.
Cám ơn trời đất, căn nhà này lại có công cụ dọn dẹp, không thì tôi còn chưa bị hồn tiệm giết chết thì cũng đã bị mùi hôi thối nơi đây bức chết.
Lúc này tôi đã ở trong căn nhà này được nửa ngày, cũng hơi thích ứng ảnh hưởng của tiệm khí, tiện tay tìm khối vải rách, chà xát một lượt cái bàn nhếch nhác, sau đó vừa quét rác vừa đợi gã thầy mở miệng.
Có lẽ ngại ngùng khi thấy tôi giúp hắn quét dọn vệ sinh, gã thầy cuối cùng mở miệng, nói: "thật ra tôi và nhà họ Diệp không có nguồn gốc gì, là tổ tiên nhà họ Diệp thay đổi vận mệnh của tôi, trong lòng tôi luôn cảm tạ..."
Thì ra gã thầy này tên là Kim Đạt Hải, đừng nhìn là họ Kim(vàng), trong nhà lại nghèo kiết, ông ta là cô nhi, cha mẹ chết sớm, chỉ để lại một gian phòng rách nát như vậy cho ông ta, đợi cha mẹ ông ta chết thì tính toán bán đi căn nhà này, nhưng khi đó kinh tế trì trệ, nhà này trong thôn rao bán rất lâu cũng không thể bán đi.
Lúc ấy là thời điểm cải cách mở cửa, khắp nơi đều lưu hành đến biển để buôn bán hoặc đến thành thị làm công, Kim Đạt Hải không thể bán nhà lấy vốn để dựa biển làm ăn, liền đi theo đồng hương đến Giang Minh làm công.
Bọn họ nhờ quan hệ nên vào trường dạy nghề cho công nhân dệt ở Giang Minh, cũng chính là tiền thân của đại học Giang Đại bây giờ, vào làm bảo vệ kiêm quản lí kho, nói trắng ra là coi cổng. Tiền lương không cao những vẫn có thể duy trì cuộc sống của Kim Đạt Hải.