CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Tôi gật đầu một cái, vốn còn muốn hỏi thêm một ít tin tức, nhưng nghĩ Giao tiên còn đang một mình chặn cửa hàng, tôi không khỏi bối rối, hỏi trưởng thôn: “Bây giờ lời cũng đã nói, ông vẫn không thể đem đồng tiền cổ đưa tôi sao? Nói thật, ban đầu ông chủ kia tới đây có lẽ cũng có chút bản lãnh cho nên mới có thể khống chế được con yêu thử kia. Bây giờ yêu thử đã hồi lại sức, phải ra để báo thù, đứng mũi chịu sào chính là những thôn dân đã xuống mộ này. Ông là trưởng thôn thấy nên làm gì thì cứ làm, nếu như không có người có thể khống chế con yêu thử kia lần nữa thì có lẽ tối nay toàn bộ nơi này sẽ bị san phẳng.”

Nói xong tôi cố ý xụ mặt xuống, cũng không nói gì với trưởng thôn nữa mà xoay người đi ra ngoài.

“Cô gái, cô chờ một chút!” Thấy tôi thật sự mặc kệ, người trưởng thôn kia liền vội vàng gọi tôi lại.

“Sao?”

“Tôi… có không ít tiền đồng, yêu thử kia thật muốn báo thù sao? Cô có thể đưa tôi tới nhìn qua một chút không? Dù sao tôn cũng là trưởng thôi, không thể để cho yêu nghiệt kia quay lại gieo họa cho người trong thôn.” Trưởng thôn nói.

Vừa nói ông ta đã nhanh chóng xoay người lại đi thẳng tới góc chiếc giường bằng đất, vén cái nệm bên trên ra.

Lúc này tôi mới phát hiện ở giữa giường đất kia có một tấm ván, phía dưới tấm ván là một cái hố không lớn không nhỏ, sau khi mở ra bên trong chứa đầy đồng tiền màu xanh.

Bình luận

Truyện đang đọc