CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Tô Mộc vừa nói đã đứng lên, cúi đầu nhìn tượng đất nung bị gãy lìa một cánh tay trầm mặc, có lẽ là anh ấy đang suy nghĩ tìm nguyên nhân. Một lát sau anh ấy khẽ nhíu mày, nói: “Xem ra nguyên nhân trong đó chỉ có chờ gã Long Phù tỉnh lại giải thích. Dương Dương, em đem những đất này thu lại, chờ đến khi gã Long phù này tỉnh lại cho anh ta nhìn một chút.”

“Được.” Tôi đáp một tiếng, từ trong túi lấy ra một túi ni lông, bởi vì không biết Đường Dũng cần bao nhiêu đất mới có thể xem xét được việc này nên tôi dứt khoát đem hết đám đất vỡ vụn cho vào túi mang đi.

Sau khi thu thập đất sạch sẽ, Tô Mộc tiếp tục đưa tôi đi về phía trước, qua hai hàng tượng đất nung kia tôi mới phát hiện hai hàng tượng đó mới chỉ là cửa vào hang động, sau đoạn đường chật hẹp đó hang động trở nên rộng rãi hơn, có thể cùng lúc chứa ba bốn người xếp hàng ngang đi, hơn nữa nhiệt độ cũng không còn lạnh như vậy, thậm chí còn cảm thấy càng đi càng nóng.

Đi chưa thấy mệt mà người tôi đã nóng đổ mồ hôi, có cảm giác muốn cởi quần áo, hơn nữa càng đi về phía trước lại càng nóng, hơi nước trong động cũng đậm đặc hơn giống như đi tắm hơi vậy, cả người nhơm nhớp hết sức khó chịu.

Không chỉ tôi khó chịu mà Tô Mộc đi bên cạnh tôi cũng đổ một tầng mồ hôi, anh ấy vừa đi vừa không ngừng quan sát vách đá xung quanh, chân mày nhíu lại. Ngay khi tôi nóng sắp không chịu được thì đột nhiên chân mày Tô Mộc giãn ra, nói: “Anh biết rồi!”

“Biết cái gì?” Tôi liền hỏi, bây giờ tôi chỉ muốn nhanh đi ra ngoài, nếu tiếp tục đi về phía trước thì e rằng tôi sẽ bị nơi này hấp chín.

“Nơi này với cái động vừa rồi nuôi cổ xà căn bản không phải cùng một cái hang. Nơi này dương khí vô cùng nồng nặc còn cái hang của Đao Minh vừa rồi ấm khi lại rất thịnh, dựa theo tình huống bình thường mà nói, trong cùng một hang động đem âm khí cùng dương khí chia thành hai nửa để cất giữ dường như là chuyện không thể nào, trừ phi dùng đến một món pháp khí đặc biệt.”

“Anh muốn nói tới thiên địa kích?” Tôi ngắt lời nói.

Bình luận

Truyện đang đọc