Lúc này biểu tình trên mặt Đường Dũng tương đối ngưng trọng, ánh mắt lộ vẻ không hiểu, quay đầu nhìn tôi một cái rồi nhìn về phía Giao tiên, hỏi: “Rốt cuộc hắn đang tính toán cái gì? Lúc trước để mắt tới Tô Mộc là bởi vì Tô Mộc là lệ quỷ, hồn tích của hắn chiếm đoạt được Tô Mộc sẽ hoàn toàn dưỡng thành, bây giờ hồn tích đã hoàn toàn dưỡng thành rồi thì hắn còn cần Tô Mộc làm gì? Chẳng lẽ giữa hắn và lão quỷ kia có thù oán gì? Còn có, rốt cuộc người này có lai lịch thế nào? Hắn không thể nhìn ra ông là mấy hạch chứng tỏ hắn vẫn chưa tinh thông nhưng lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy.”
“Hắn chỉ là một người bình thường lười làm mà muốn ăn. Chỉ là trong tay hắn lại có nhật ký của Diệp Phong trước khi chết, bên trong ghi cặn kẽ tất cả thuật pháp của Diệp gia cùng phương pháp tự yêu sư, dường như mọi tinh hoa của Diệp gia từ trước tới giờ đều ở trong tay hắn.” Tôi nói.
Nói xong tôi nhìn theo bóng lưng Kim Đạt Hải càng ngày càng xa, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng. Nghe ý của hắn thì nhất định Tô Mộc đã bị hắn bắt được, hơn nữa vừa rồi chỉ có hắn xuất hiện mà không có hồn tích, chắc hẳn hồn tích đang ở nơi nào đó canh chừng Tô Mộc.
Tôi liền thúc giục Giao tiên cùng Đường Dũng, hỏi bọn họ có thể quyết định nhanh lên một chút không, có muốn hay không đi theo Kim Đạt Hải? Nếu như không đi theo hắn thì bọn họ có biện pháp nào tìm được Tô Mộc không?
“Biện pháp… là không có. Em chắc nhận ra từ khi xuống căn phòng dưới đất này thì khí tức liền bị loạn, không thấy được âm khí hay dương khí, giống như ở đây là chân không vậy. Cho nên vừa rồi anh mới thử kiểm tra lối đi một chút.”
“Không có cách còn suy nghĩ cái gì.” Tôi không khỏi liếc mắt, bước nhanh đuổi theo hướng Kim Đạt Hải.
Vừa rồi tôi còn nghiêm túc nghe Đường Dũng như vậy, thì ra anh ta cũng không tìm được Tô Mộc!