CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Bốn nhân viên an ninh đều sửng sốt một chút, có lẽ không biết được Đường Dũng đã tránh thoát kiểu gì, còn đang muốn lần nữa xông tới thì trước mắt lóe lên một bóng trắng, lỗ mũi liền chảy máu.

“A lô, a lô, bộ phận an ninh đâu, ở cửa có người gây chuyện, mau đưa người tới tiếp ứng.” Người nhân viên kia thấy nháy mắt mấy nhân viên bảo vệ đều bị thương liền ý thức được chuyện không ổn, liên tục gọi qua bộ đàm nhờ trợ giúp.

Tôi thấy chuyện càng ngày càng lớn liền gọi Đường Dũng, muốn khuyên anh ta bình tĩnh, chúng tôi nên đi chỗ khác ăn.

Nhưng câu nói kế tiếp tôi còn chưa kịp nói thì bỗng nhiên có người gọi phía sau tôi: “Lộc Dương? Là bạn sao?”

Tôi sửng sốt một chút, âm thanh này nghe rất lạ không phải là người quen của tôi, là ai?

Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gương nhãn nhụi, thấy tôi quay lại anh ta liền cười, tiến lại gần giống như quen biết: “Lần trước sau khi cơm nước xong tôi tìm bạn nhiều lần nhưng bạn lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, làm thế nào cũng không tìm được, không ngờ tới nơi này lại gặp được bạn. Ha ha.”

Người nói chính là Trương Đán, bạn học cũ của tôi, chính là người bán thịt rắn chọc tức Giao tiên.

Bây giờ anh ta có dáng vẻ rất thức thời, khí chất so với lần gặp trước đã biến hóa long trời lở đất. Lúc này anh ta mặc âu phục, chân đi giày da, ra dáng một người thành đạt.

Tôi liền có chút hiếu kỳ, không gặp bao lâu anh ta đã phát tài nhanh như vậy? Chẳng lẽ anh ta vẫn còn đi bán thịt rắn sao?

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu tôi, nhưng lúc này tôi căn bản không có thời gian nói chuyện tiếm với Trương Đán, chào Trương Đán một tiếng rồi tôi tiếp tục can ngăn Đường Dũng.

“Không cần gọi người, mấy vị này đều là bạn của tôi, bọn họ quên mang thiệp mời theo.” Trương Đán nhận ra được Đường Dũng đi chung với tôi liền nói với nhân viên ở cửa.

Vừa nói anh ta vừa lấy ra một thiệp mời màu xanh đập đưa cho người nhận viên kia.

Bình luận

Truyện đang đọc