CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Thấy ánh mắt của chúng tôi, Đường Dũng rốt cuộc đã ý thức được không ổn, liền thu lại nụ cười, có điều giọng anh ta vẫn rất nhanh nhẹn, lên tiếng chào hỏi Tô Đoàn rồi nhanh chóng đưa chị Vương trong miệng anh ta tiến tới.

Lúc này chị Vương đã sớm khóc ướt đẫm, sau khi đi vào òa lên một tiếng rồi nhào tới thi thể Vương Lâm Lâm. Sắc mặt tôi căng thẳng, muốn nhắc nhở mẹ Vương Lâm Lâm cẩn thận, dẫu sao thi thể Vương Lâm Lâm như vậy có thể khiến mẹ cô ấy sợ hãi mà bị làm sao.

Nhưng tôi vừa định nhấc chân đi tới hướng chị Vương thì cổ đã bị người khác giữ lấy, giống như con chó nhỏ bị người khác lôi lại vậy, nói: “Em tốt nhất là ở bên cạnh anh, đừng tới quá gần.”

“Tại sao? Không phải nói axit xác thối không còn gây thương tích tới người được nữa sao?” Tôi quay đầu bất mãn hỏi Tô Mộc. Dù sao trước mặt nhiều người như vậy mà Tô Mộc lại lôi tôi như lôi một con chó nhỏ khiến tôi mất mặt.

“Người khác anh mặc kệ nhưng em không thể qua đó.” Tô Mộc nghiêm mặt nói.

Nói xong anh ấy cũng không để ý tới phản ứng của tôi, mặt đầy khó chịu xách cổ tôi đi ra ngoài.

Tôi nhất thời luống cuống, hỏi anh ấy đưa tôi đi đâu, Đường Dũng bọn họ mới tới, chúng tôi không cần ở đây xem xét sao?

“Xem xét? Còn cần thiết sao?” Tô Mộc liếc tôi một cái, nói: “Nguyên nhân cái chết của Vương Lâm Lâm đã tìm được, bất kể hung thủ có phải người Diệp gia hay không thì ít nhất cũng có quan hệ tới Diệp gia, tức là chuyện này nhắm tới anh. Cho nên trước khi giải quyết xong chuyện hồn tích thì mỗi phút mỗi giây em đều không thể rời khỏi tầm mắt của anh, không nên quản thì đừng để ý, không nên nói thì đừng nói, nhất là chuyện chưa rõ ràng thì ngàn vạn lần đừng nhúng tay vào.”

Nói xong Tô Mộc lại liếc tôi một cái, thấy tôi không phản ứng gì liền đưa tay đập vào mông tôi: “Nhớ rõ chưa? Bây giờ người thân của Vương Lâm Lâm đã tới, nơi này cũng không còn chuyện gì của chúng ta, còn lại chuyện hỏa táng cho Vương Lâm Lâm thì để Tô Đoàn sẽ hỗ trợ.” 

“Nhớ rồi!” Tôi bị đánh, bất mãn xoa mông trừng mắt nhìn Tô Mộc, sau đó hỏi anh ấy bây giờ chúng tôi đi đâu?

“Về ngủ, lấy bất biến ứng vạn biến.” Tô Mộc nhìn bầu trời không biết tối từ khi nào, cười lạnh nói.

Bình luận

Truyện đang đọc