Tôi rât nhanh phát hiện hành động của ông rât kỳ quái, rõ ràng tìm được quyển sách mong muốn cũng không lấy ra mà chỉ kéo một nửa ra ngoài rồi dừng lại, sau đó sẽ tìm một quyến sách khác cũng lại như vậy, chỉ kéo ra một nửa liền dừng động tác lại, thần thần bí bí giống như đang bày trận vậy.
Liên tiếp kéo ra tám quyển sách thì cha Tô Mộc mới dừng động tác lại.
Lúc này tôi mới hiểu ra, nhìn vị trí tám quyển sách kia trên giá sách rõ ràng chính là đối ứng với Càn Khôn Bát Quái Đồ.
Cái gì mà Tiên thiên, Hậu thiên gì đó, mặc dù tôi không biết về bát quái đồ nhưng xem ti vi những chương trình về thời xưa cũng thường gặp nên đại khái cũng nhận biết được các trận đồ bát quái.
Ngay khi tôi đang kinh ngạc về càn khôn bát quát đồ thì kệ sách kia đã chuyển động, tám quyển sách tự động thụt vào giống như chìa khóa vậy, sau khi tám quyển sách thụt hẳn vào thì vị trí ngay chính giữa bát quái đô lại lòi ra, đây quyên sách ở đó rơi ra, lộ ra một hộp đá lớn chừng bằng bàn tay.
Hộp đá như này tôi đã thấy, lúc trước hộp đá Tô Mộc dùng để chứa bùa yêu vật làm lễ tặng Diệp gai cũng dùng chất liệu đá này, phía trên hộp đá cũng lộ ra một cổ khí tức nhợt nhạt.
Cảm nhận được khiếp sợ trong ánh mắt tôi, cha Tô Mộc vừa hộp đá nhỏ lấy xuống vừa nói: “Đây là Tử Ngọc, chuyên dùng để ngăn khí tức đồ vật bên trong, hôm nay ta đem nó đưa cho con coi như là lễ vật lần đầu cha gặp con dâu. Con quỳ xuống!”
Quỳ...?
Tôi sửng sốt một chút, đưa một lễ vật mà thôi, thế nào lại bảo tôi quỳ xuống?
Chẳng lẽ đây chính là trấn trạch chi bảo mà Tô Đoàn nói lúc trước. Hộp đá này đúng là đá nhưng cũng không phải giống đá, Tử Ngọc này lúc
trước tôi đã thây rôi, cái hộp Tô Mộc dùng đê đựng bùa yêu vật thậm chí còn lớn hơn cái này mấy lần, hẳn nó cũng không phải là thứ quá quý giá đi?
Trong lòng tôi không hiểu, nhưng khí thế trên người cha Tô Mộc quá đủ, mặc dù trong lòng tôi không có đáp án nhưng vẫn quỳ xuống trước mặt cha Tô Mộc.
Trong mắt ông hiện lên tia tán thưởng, đem hộp đá Tử Ngọc đặt lên tay tôi.
Hộp đá kia lạnh như băng, hình như được chế tạo từ băng,"chẳng trách lại tên là Tử Ngọc.
Nhưng tôi đã nhận Tử Ngọc cũng không biết nên làm thế nào, cha Tô Mộc cũng không nói bảo tôi đứng lên.
Tôi không thể làm gì khác hơn là đi vào trong i đan điền, kéo ra một tia ấm khí đánh tới Tử Ngọc, muốn thử xem rốt cuộc Tử Ngọc có điều gì thần kỳ, có thể vượt qua hai cuốn sách cấm kia để trở thành trấn trạch tri bảo quan trọng nhất.
Chỉ thấy yêu khí vừa chạm vào Tử Ngọc trong nháy mắt liền giống như gặp miếng mút khô vậy, trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.
Tôi cả kinh trong lòng, Tử Ngọc quả nhiên không đơn giản, ngoại trừ ẩn giấu khí tức bên trong ra lại vẫn có thể hấp thu yêu khí.