CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

“Không phải Đổng Ngọc Thanh, vậy nó là ai?” Tôi lập tức dừng lại, kinh ngạc nói. 

“Cụ thể là ai thì em cũng không thấy rõ, có điều nó là đứa trẻ chỉ khoảng mấy tháng.” Trịnh Lâm nói. 

Tôi hơi lờ mờ với những lời Trịnh Lâm nói, rõ ràng Đường Dũng đang làm bùa hộ mệnh của Đổng Ngọc Thanh, tại sao lại đột nhiên xuất hiện quỷ hồn của trẻ con? 

Mặc dù nghĩa địa phía sau có chôn trẻ con, nhưng lúc Đường Dũng làm bùa hộ mệnh, trên người sẽ có dương khí mạnh mẽ bắn ra, dương khí cao hơn rất nhiều so với người thường, dù là đứa trẻ mới sinh đã chết, theo bản năng cũng sẽ tránh dương khí, không thể cố ý tiếp cận. 

Trừ phi nó đến đây có chuyện quan trọng, hoặc ở đây có người quan trọng với nó. 

Nghĩ vậy, tôi không khỏi nhìn về phía bụng của Đổng Ngọc Thanh và hai cô gái khác, chẳng lẽ đứa trẻ đó là thai nhi trong bụng các cô? 

Nhìn bụng của các cô nhô lên, có lẽ chết lúc mang thai tháng thứ tám thứ chín, cũng có thể nói lúc này đứa trẻ trong bụng các cô đã có thiên hồn, nếu cơ thể mẹ chết đi lúc sắp sinh, thai nhi lại có ý chí muốn sống đủ mạnh, vậy rất có thể sẽ hình thành thiên thai. 

Lẽ nào lúc nãy là một thiên thai tới tìm? 

Tôi kinh ngạc trong lòng, vội vàng hỏi Trịnh Lâm. 

Trịnh Lâm không hiểu gì về thiên thai, ngược lại Diệu Diệu nghe thấy hai chữ thiên thai thì kinh ngạc, kéo tay tôi, gật đầu nói: “Không sai! Chính là thiên thai, nếu chỉ là một quỷ mới, làm sao có thể thoát khỏi sự tấn công của ba người chúng ta.” 

“Vậy em có thể phân biệt thiên thai đó là con của ai trong ba người không?” Tôi lại hỏi. 

Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày! 

Nếu thiên thai đó là con của hai cô gái kia thì tốt, nếu là con của Đổng Ngọc Thanh thì phiền phức rồi, tuy tôi tin tưởng Đường Dũng có bản lĩnh thu phục thiên thai, nhưng nhiệm vụ quan trọng bây giờ của chúng tôi là tìm được hồn vía của Đổng Ngọc Thanh, trấn an linh hồn của cô ấy, nếu thu phục con của cô ấy, chỉ gây nên mâu thuẫn, làm sao có thể trấn an cô ấy? 

“Em thử xem.” Diệu Diệu nói. 

Nói xong, trên tay thằng bé ngưng tụ ba dòng âm khí, lần lượt kiểm tra ba cái bụng của thi thể nữ, khoảng chừng nửa phút, lông mày nhíu chặt của Diệu Diệu đã giãn ra, lộ vẻ tươi cười: “Thật may mắn, cả ba đều không phải là mẹ của thiên thai đó.” 

“Hả?” Kết quả này nằm ngoài dự liệu của tôi, ba người đều không phải là mẹ nó, vậy nó lại gần để làm gì, chỉ để xem náo nhiệt? 

Nghĩ vậy, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện, hỏi Diệu Diệu: “Lúc em đánh nhau với thiên thai đó, có cảm thấy trên người nó có dương khí không?” 

“Có.” Diệu Diệu gật đầu: “Trên người thiên thai đều có dương khí nên mới lợi hại hơn quỷ thường, hơn nữa trên người thiên thai lúc nãy không chỉ có dương khí, dương khí còn rất nặng.” 

Rất nặng! 

Trong lòng tôi mơ hồ đã có đáp án, bèn hỏi Diệu Diệu ngoại trừ bản thân thiên thai đã có dương khí, nếu thiên thai sống nhờ trên cơ thể người sống, dương khí có nặng thêm không. 

Có điều khi tôi vừa hỏi xong, bên phía Đường Dũng đột nhiên vang lên một tiếng nén như có thứ gì nổ tung, bắn ra một đống thứ. 

“Ngọc Thanh!” Đổng Bình đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó cơ thể thẳng đứng ngã về phía sau. 

Diệu Diệu phát hiện phía Đường Dũng gặp chuyện không may, cũng không kịp trả lời câu hỏi của tôi, bóng dáng lóe lên chạy về phía Đường Dũng. 

Tôi cũng cuống quít đi theo sau Diệu Diệu. 

“Dương Dương! Đừng tới đây!” Đường Dũng vội vàng gọi tôi. 

Có điều anh ta kêu chậm quá, lúc này tôi đã thấy tình trạng thê thảm trước mặt anh ta, suýt chút nữa ngất đi. 

Chỉ thấy thi thể của Đổng Ngọc Thanh vẫn nằm trên mặt đất, bụng vẫn nhô lên, nhưng phía trên bụng, cũng chính là phần vú đã sớm nát bấy như bị người ta dùng cây búa mấy chục cân nện vào, thậm chí có thể thấy thấp thoáng xương sườn bị đập vỡ dưới phần vú. 

Trước mắt tôi chợt tối sầm, thân hình lung lay. 

Đường Dũng gọi tôi một tiếng, cũng không quan tâm đến thi thể của Đổng Ngọc Thanh, lập tức đứng lên đỡ lấy tôi, hỏi tôi có sao không. 

Tôi lắc đầu, dạ dày dậy sóng muốn nôn, Đường Dũng xoa một hồi lâu mới miễn cưỡng nén cảm giác buồn nôn xuống, vội vàng hỏi anh ta: “Tình hình gì đây? Sao lại đột nhiên biến thành như vậy, gọi hồn được rồi sao?” 

“Thi thể đã nổ, em còn lo lắng có gọi được hồn không, em không lo lắng cho anh sao, vừa rồi anh ở gần thi thể như vậy, cô ấy nổ ngay trước mắt anh đó.” Đường Dũng nghe vậy buồn bã nhìn tôi, cứ như tôi là tên khốn lòng lang dạ sói vậy. 

Nghe anh ta nói như vậy, tôi chớp mắt ý thức được mình lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề, hỏi Đường Dũng có bị nổ trúng hay không, đồng thời chăm chú nhìn đôi mắt của anh ta. 

Vừa nhìn mới phát hiện, tuy da anh ta đen, nhưng chân mày hơi nhíu lại, sắc mặt trắng bệch, dường như thực sự khó chịu. 

“Không đáng ngại, vừa nãy thi thể văng trúng người anh, hơi buồn nôn.” Lúc này Đường Dũng mới hài lòng nói. 

“Văng trúng người anh? Vậy mà anh còn đỡ tôi!” Trong lòng tôi giật mình, vội đẩy anh ta ra, vẻ mặt chê bai trốn ra xa. 

Vẻ mặt của Đường Dũng đầy đau thương. 

Có điều anh ta thấy sự khó chịu của tôi đã giảm bớt, vẫn sáp lại hỏi tôi: “Vừa rồi anh làm bùa hộ mệnh có vật quỷ gì tới gần không? Thi thể này đột nhiên bị nện thành như vậy, nhất định là có thứ gì đó cố ý phá hoại, bùa hộ mệnh vốn làm thành công rồi, chỉ thiếu chút nữa là gọi được hồn.” 

“Có!” Tôi vội vàng kể chuyện thiên thai đến gần cho Đường Dũng nghe, cũng hỏi ra nghi ngờ trong lòng tôi: “Hài nhi sát sống nhờ trên người lão già còng lưng lúc trước anh nói có phải là thiên thai không? Đáng tiếc vừa rồi nó chạy quá nhanh, ba người chúng tôi đều không thấy rõ.” 

“Hài nhi sát...” Đường Dũng lầm bầm một câu, vẻ mặt lúc trước còn cười hì hì, lúc này đã thu lại, nhíu mày. 

Suy nghĩ một lúc, anh ta thở dài, nói xem ra không tìm ra lão già kia trước thì không được. 

Nói xong anh ta bảo tài xế đưa Đổng Bình đã ngất đi về xe cùng anh ta, thu xếp ổn thỏa cho Đổng Bình, anh ta lại liếc nhìn Phong Thiên, cười bảo Phong Thiên ở lại trên xe trông coi Đổng Bình để tránh thiên thai đó quay lại ra tay với Đổng Bình. 

Phong Thiên dĩ nhiên không vui nhưng Đổng Bình là người thuê lần này, đương nhiên ông ấy không thể xảy ra chuyện gì, phải có người ở lại chăm sóc Đổng Bình, suy nghĩ một lát, cuối cùng ông ta vẫn gật đầu đồng ý. 

Đường Dũng căn dặn Phong Thiên xong lại quay đầu nhìn tôi, bảo tôi cũng ở lại trên xe bên cạnh Phong Thiên, không nên chạy lung tung, trước khi anh ta trở lại, không được rời khỏi Phong Thiên nửa bước. 

Tôi không vui, muốn nói để tôi theo Diệu Diệu và Trịnh Lâm là được, nhưng Phong Thiên rất cố chấp, sau khi nói muốn nhận tôi làm đồ đệ thì cứ như tẩu hỏa nhập ma, dù thi thể của Đổng Ngọc Thanh nổ ông ta cũng không có phản ứng, mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi, ngây ngốc nhìn tôi cười. 

Cười khiến tôi rợn cả tóc gáy. 

Tôi trực tiếp níu tay Đường Dũng lại, mạnh mẽ yêu cầu rằng tôi muốn đi cùng anh ta tìm lão già lưng còng. 

Đây là tôi lần đầu tiên mạnh mẽ yêu cầu đi cùng với anh ta, anh ta sửng sốt một chút, đáy mắt dường như có chút lo lắng, nhưng ánh mắt của anh ta rơi vào bàn tay tôi đang nắm tay anh ta, vẫn nhếch miệng cười, nói: “Đi cũng được, có điều em phải nắm tay anh, một giây cũng không được buông.” 

Nói xong bàn tay ấm áp của anh ta đã bao trùm lấy tay tôi. 

Cảm giác có chút kỳ lạ khiến tôi bỗng nhớ tới Tô Mộc, nghĩ đến Tô Mộc, trong lòng tôi tối sầm lại, trở nên có chút chống cự. 

Nhưng tôi thực sự không muốn ở cùng Phong Thiên, đành tùy ý để Đường Dũng kéo tay tôi đi lên núi. 

Vừa đi, Đường Dũng vừa nắm một đống bột đỏ, thỉnh thoảng lại rắc trên con đường phía trước 

Rất nhanh, bột phấn đỏ rơi trên mặt đất, hiện ra từng dấu chân nhỏ. 

Dấu chân kia rất nhỏ, còn không to bằng lòng bàn tay tôi, xiêu vẹo đi trên con đường lên núi của khu danh thắng. 

Chúng tôi đi men theo dấu chân lưu lại, khoảng một tiếng sau, vết chân biến mất trước một hang động dưới lòng đất. 

Trước cửa động có bậc thang bằng đá, bên cạnh còn dựng tấm bảng hiệu, trên đó viết ba chữ: Suối Ngân Linh. 

Có vẻ đây là một điểm tham quan của khu danh thắng, phía dưới còn có nước. 

Nước thuần âm, đặc biệt đây còn là hang động phía dưới, ánh mặt trời không chiếu tới suốt cả năm. 

Vậy thì, nơi đây đã hình thành một âm huyệt thiên nhiên, ẩn gió tụ khí, vô cùng có lợi cho vật quỷ tu luyện. 

Tôi không khỏi căng thẳng, vô thức cầm lấy ngọc bội, niệm chú để đề phòng lỡ như. 

Trong tay Đường Dũng cũng cầm một vật phòng thân, dựng thẳng trước ngực. 

Đó là một thứ giống chày cán bột, ngoại trừ chất liệu kim loại thì nó chẳng khác gì chày cán bột thông thường. 

Tôi bỗng tò mò, nhưng tình huống bây giờ khẩn cấp, tôi cũng không kịp hỏi anh ta đây là gì, chỉ theo thật sát phía sau anh ta. 

Không bao lâu sau, chúng tôi đã đi theo bậc thang xuống hang động phía dưới. 

Trong hang động đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, may mà ở đây tràn đầy âm khí, bây giờ tôi có cá âm nhỏ, rất nhạy cảm với âm khí, dựa vào âm khí di chuyển, trong đầu tôi đã hiện ra những đường nét của hang động. 

Mà chếch người tôi cách đó không xa, có một luồng âm khí nồng nặc hơn nơi khác, âm khí còn kèm theo lệ khí, tôi chớp mắt trở nên cảnh giác. 

Thiên thai. 

Tôi dừng bước lại, kéo Đường Dũng, ra hiệu với Đường Dũng. 

Đường Dũng rất thông minh, khi tôi túm lấy anh ta, chày cán bột đã vung mạnh ra, nện về phía phương hướng tôi ra hiệu. 

“Dừng tay!” Khi chày cán bột sắp nện lên người thiên thai, ngay phía trước chúng tôi đột nhiên truyền đến giọng của ông già còng lưng. 

Đường Dũng chớp mắt dừng động tác lại, ngay lúc đó trong hang động đen thui sáng lên một tia sáng, lão già còng lưng cầm trong tay một cây diêm, châm lửa vào ngọn nến. 

Theo sự xuất hiện của ánh nến, cơ thể thiên thai lóe lên, vọt trở lại sau lưng lão già, mà lúc này mặt lão già còng lưng xám như tro tàn nhìn chúng tôi, thấp giọng nói: “Nếu các người đã tìm tới đây, bí mật của tôi cũng không giấu được nữa, muốn chém muốn giết tùy các người, tôi chỉ có một yêu cầu, thả con trai tôi đi.” 

“Con trai ông? Là ai?” Tôi không nhịn được nói, tình tiết xoay chuyển quá nhanh, cho tới bây giờ đầu óc tôi vẫn mơ hồ, ông ta dễ dàng nhận thua như vậy sao? Không định phản kháng ư? 

“Thiên thai chính là con trai tôi.” Lão già còng lưng nói, ông ta nhìn tôi và Đường Dũng, khuôn mặt tro xám xịt có chút thản nhiên: “Các người tìm tới chẳng phải là muốn gọi hồn của Đổng Ngọc Thanh sao, chỉ cần các người bằng lòng thả con tôi đi, tôi sẽ giao ra hồn của Đổng Ngọc Thanh.” 

“Thật không, chúng tôi dựa vào cái gì mà tin ông?” Đường Dũng nhếch miệng cười, lạnh lùng nói. 

“Dựa vào việc các người không gọi được hồn của Đổng Ngọc Thanh.” Lão già còng lưng nói, ánh mắt của ông ta nhìn Đường Dũng chằm chằm, đáy mắt ẩn giấu sự hung ác độc địa. 

Từ trong ánh mắt của ông ta, tôi cơ bản có thể xác định, chỉ cần Đường Dũng không đồng ý yêu cầu của ông ta, ông ta nhất định sẽ ra tay với Đường Dũng! 

Lúc này Đường Dũng vẫn nắm tay tôi, tôi nhẹ nhàng nắm chặt tay anh ta, nhắc nhở anh ta cẩn thận. 

Nhưng lúc này Đường Dũng hoàn toàn thoải mái, lại khôi phục vẻ cà lơ phất phơ bình thường, cười nói: “Vậy sao, ai nói chúng tôi không tìm được hồn của Đổng Ngọc Thanh?” 

Nói xong anh ta lấy ra một chiếc hộp đỏ nhỏ, nhẹ nhàng đẩy nắp hộp, lộ ra một đường chỉ. 

Một luồng âm khí xen lẫn lệ khí mạnh mẽ chớp mắt được thả ra ngoài, chiếm giữ cả hang động. 

Tôi và lão già còng lưng đồng thời kinh ngạc, Đường Dũng bắt được hồn vía của Đổng Ngọc Thanh từ lúc nào?

Bình luận

Truyện đang đọc