“Dạ.” Tôi gật đầu, nhưng không được bao lâu tôi đột nhiên phản ứng, khiếp sợ hỏi mẹ tôi: “Mẹ vừa nói ai? Tiểu Dũng là ai?”
Thấy tôi hỏi mẹ tôi liền cười, nhìn tôi giống như nhìn kẻ ngốc. “Đứa nhỏ này, cùng mẹ còn ngại ngùng cái gì. Con nói Tiểu Dũng là ai, là Đường Dũng chứ ai, hai đứa bây giờ không phải là đang yêu nhau sao. Nó cũng nói với mẹ rồi, mẹ thật sự quý nó, đối với hai đứa không ý kiến.”
“Không ý kiến cái gì a, sao lại không ý kiến, con với anh ta mới không tốt đây.” Tôi nhất thời nhức đầu, Đường Dũng đáng chết, dám thừa dịp tôi không ở đây đã cùng rót vào mẹ tôi lời ngon ngọt gì, nói liều!
Mẹ tôi thấy tôi chối nhưng vẫn không tin, nói thẳng: “Đứa nhỏ này, có gì mà không thể cùng nói với nhà. Tiểu Dũng cũng đã nói rõ với mẹ, thằng Vương Văn chân đạp mấy thuyền, căn bản là kẻ lừa gạt tình cảm, nếu không phải nhờ Tiểu Dũng thì con bị Vương Văn bán cũng không biết. Nhà chúng ta cháy lần trước cũng là Vương Văn làm phải không, thật mất trí! Người như vậy sau này con bớt qua lại, con xem Tiểu Dũng, đứa nhỏ này vui tính, lại rất thích con, con chỉ có ở cùng nó thì mẹ mới yên tâm.”