CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Trả lời anh ta là một tiếng gió rít, cửa nhà bị gió đập ầm ầm, một thân hình cao lớn không biết từ lúc nào đứng sừng sững ngoài cửa, cao chừng hai thước, cả người trên dưới đều được che bởi lớp vảy thật dày giống như cá sấu, răng nanh dài nhọn, dáng dấp vô cùng đáng sợ.

Cùng với sợ xuất hiện của hắn, cảm giác đè nén vừa rồi trong ngáy mắt lại ập về phía Đường Dũng.

Đường Dũng đã ngây người, sững sờ nhìn quái vật kia, thứ này với miêu tả về quỷ đầu xù của sư phụ không có chút nào giống, hơn nữa thực lực cũng chênh lệch quá nhiều.

Ngay khi Dường Dũng còn đang ngẩn người thì quỷ trung niên kia đã xông tới đánh nhau với quái vật kia, âm khí nồng nặc bao quanh quái vật cùng quỷ tring niên, không thấy rõ được tình hình bên trong.

Lúc này Đường Dũng rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, do dự một chút rồi cầm lấy chut sa hòa với màu gà trống chạy tới hỗ trợ, đem toàn bộ chu sa hòa với máu gà trống dạt vào trên người quái vật.

“Đừng dổ…” Giọng quỷ trung niên căng thẳng, nhưng khi ông ta chú ý tới Đường Dũng thì đã muộn, lời còn chưa dứt máu gà đỏ tươi đã tạt lên người quái vật.

Đường Dũng còn chưa kịp tung hô đòn tấn công của mình thì quái vật kia đã rống lên một tiếng, sau đó giống như phát điên giơ ra móng tay điên cuồn xông tới quỷ trung niên. Theo móng vuốt quái vật đang đánh tới, âm khí đen ngòm quấn quanh bốn phía cũng bị đánh tan.

Sắc mặt quỷ trung niên trầm xuống, không dám đương đầu trực diện với quái vật mà xoay người trốn ra.

Sau khi quỷ trung niên chạy, Đường Dũng ở cạnh đó liền trở thành mục tiêu tấn công của quái vật. Đường Dũng thầm kêu khổ trong lòng, xoay người cũng nhanh chân chạy quai lại, nhưng tốc độ của anh ta sao nhanh bằng quỷ, chớp mắt quái vật đã đuổi kịp tới sau lưng, rống lên một trận táp về phía trước.

Đường Dũng chỉ cảm thấy một cổ lạnh như băng quét qua, lần này chết chắc rồi…

Ngay khi Đường Dũng cho rằng mình sẽ chết không thể nghi ngờ thì sau lưng đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, cuồng phong kia xoáy tròn đánh úp về phía quái vật, tạo thành một cái lỗ đen ngòm trước mặt quái vật. Lỗ đen kia sâu không thấy đáy, quái vật thấy vậy liền cả kinh, nghiêng đầu muốn chạy.

Nhưng nó không còn kịp, sức gió của lỗ đen kia rất lớn, giống như một cơn lốc xoáy đem hút quái vật vào trong, sau đó sức gió dần dần giảm nhỏ đến khi biến mất không thấy. 

Toàn bộ quá trình cũng chỉ một phút, Đường Dũng vẫn ngây người chưa tỉnh hồn nhìn vào nơi quái vật vừa biến mất.

Lúc này anh ta mới nhìn rõ, đứng ở phía sau lỗ đen kia chính là quỷ trung niên, mà trên tay ông ta cầm một chiếc nhân trân châu màu đen đang sáng lấp lánh…

Bình luận

Truyện đang đọc