Tôi bị hù hét lên một tiếng, chân trực tiếp giẫm mạnh cái thứ đang giữ chân mình!
“Á!” Dưới chân truyền đến tiếng hét thê thảm, giọng hét là của nam, khá quen tai.
Tôi liền cúi đầu nhìn lại chỉ thấy phía trên đất nằm sắp một bóng người, giờ đang còng lưng như con tôm, dường như đang tiếp nhận nỗi đâu vô cùng đau đớn.
Vừa nãy là tay hắn bắt lấy cổ chân của tôi, hiện đã buông tay nhưng giọng lại nức nở nói: “Một đứa con gái nhỏ bé như cô mà sao lực chân lại mạnh như vậy, bộ xương già của tôi bị cô băm nát rồi.”
Nói chuyện là Lưu Tài, tôi thấy là ông ta cũng thở phào ra, dở khóc dở cười nhìn ông ta: “Là ông à, tỉnh rồi sao không đứng lên, bắt chân tôi làm gì, nơi này đên thui ông muốn hù chết tôi ạ!”
Lưu Tài càng thêm ấm ức: “Tôi cũng không muốn làm vậy, vừa nãy không biết tại sao cái gáy đột nhiên bị chập, toàn thân không còn sức, tôi bị người ta đánh bất tỉnh sao?”
Khi ông ta nói chuyện thì tôi và Thuồng Luồng Tiên nhìn nhau một cái, không hẹn mà nhìn lại phía Tô Mộc vừa tay độc ác ra tay, xấu hổ cười.
Thuồng Luồng Tiên da mặt dày, trực tiếp nói là do Lưu Tài chứ ai, chính ông ta không cẩn thận, đang yên đang lành lại đâm đầu vào cây cột làm choáng mình, nếu không phải nhìn ông đã tuổi cao sức yếu thì Thuồng Luồng Tiên đã sớm ném ông ta đi, hiện tăng nhân ở gần long mạch đã đi vào, không còn ai canh giữ khiến yêu ma quỷ quái giờ ở khắp nơi, bọn chúng trời sinh có thù với tăng nhân nên trông thấy Lưu Tài một mình nằm bất tỉnh thì sẽ ăn luôn ông ta ấy chứ.
Lưu tài nghe thế mặt mày xám xịt, ông ta đương nhiên biết là mình không phải do đâm vào cột gì, nhưng Thuồng Luồng Tiên đã nói vậy, lúc đó tôi và Thuồng Luồng Tiên ở trước mặt ông ta, vậy mà vẫn bị người ta đánh gục, chứng tó ngoài hai chúng tôi còn có một trợ thủ lợi hai đi theo bên cạnh nữa.
Lúc này Lưu Tài đã buông mọi tâm tư chống cự, đưa mắt nhìn Tô Mộc đứng một bên: “Vị Đại nhân này, ngài có thể ra khỏi cơ thể anh ta không?”
Tô Mộc nghe vậy không phản ứng với Lưu Tài, cũng không quay đầu lại mà vẫn nhìn chằm chằm vào tường, không biết trên đó có bảo bối gì. Cũng may anh ấy cũng không coi thường lời của Lưu Tài, người hơi chao đảo một cái bóng thon dài cũng đã từ trong thân thể Đường Dũng bay ra.
Đường Dũng không có Tô Mộc chống đỡ thân thể, toàn thân liền cứng lại, sau đó thân thể tự động ngồi khoanh chân trước bức tường, thật giống như đang tu luyện vậy.
Lưu Tài đã nghỉ một hồi lâu, đã có thể khập khiễng đứng lên từ từ đi tới bên cạnh Đường Dũng, móc ra một con dao nhỏ cắt một lọn tóc trên đầu Đường Dũng, sau đó lấy bật lửa đốt, cứ như vậy cầm trong lòng bàn tay, cũng không ngại nóng đưa tới trước mặt Đường Dũng.
Tóc cháy liền dâng lên một làn khói trắng, làn khói như có ý thức xông thẳng vào mắt mũi Đường Dũng chui vào.