CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Tôi gật đầu một cái, vốn còn muốn nói gì đó an ủi Đường Dũng nhưng nhìn bộ dáng này có lẽ an ủi anh ta cũng không có ích gì, tôi chỉ có thể đem lời tới khóe miệng nuốt xuống.

Một đêm tĩnh lặng, 5 giờ sáng ngày hôm sau Đường Dũng đã tới gõ cửa phòng tôi, nói tôi xuống lầu ăn sáng rồi sau đó sẽ lên đường.

Trong lòng tôi nhớ Diệu Diệu cùng Tô Mộc, cả đêm vốn cũng không ngủ được sâu, vừa nghe anh ta gọi liền đứng dậy. Chúng tôi ở dưới lầu ăn tùy tiện một chút, sau đó chạy thẳng tới sân bay Pattaya, bay đi Băng Cốc.

Trên đường đi Băng Cốc Đường Dũng lấy ra một lọ thủy tinh đưa cho tôi, nửa lọ bên trong chứa một chất bột đen thùi lùi. Tôi còn chưa kịp hỏi anh ta đây là cái gì thì anh ta đã tìm tiếp viên muốn một ly nước, sau đó đem đổ bột đen này vào trong nước, khuấy đều một chút rồi đưa tới trước mặt tôi: “Dương Dương, em uống cái này đi.”

“Đây là cái gì? Đen xì xì thế này nhìn có vẻ không tốt.” Tôi cau mày nói. Từ sau khi tôi biết Tô Mộc thì những thứ bột tôi tiếp xúc phần lớn đều là bột tro cốt hay tóc gì gì đó, bây giờ Đường Dũng ngay trước mặt tôi đem bột màu đen hòa vào trong nước rồi bảo tôi uống, theo phản xạ có điều kiện tự nhiên tôi cảm thấy ngán, trong đầu cảm thấy nó không phải là thứ tốt gì.

“Đây là phấn than, dùng cây liêu trước cửa nhà quả phụ đốt, uống cái này có thể ngăn người khác hạ cấm chế xuống người em để hại em. Dương Dương, đây đang là ở Thái Lan, Azan Đen quá nhiều, rất khó phòng bị. Tối hôm qua anh đã suy nghĩ rất kỹ, lông đuôi gà trống cùng chu sa kia tuyệt đối không phải đồ vốn có của Long Phù trong chùa, có lẽ trong chùa có phản đồ cấu kết cùng thuật sĩ Trung Quốc kia làm nổ chùa cướp đi Diệu Diệu. Bọn họ ít nhất có hai người, cho nên em không thể lại xảy ra chuyện.” Đường Dũng nói.

Giọng anh ta vẫn khàn khàn như cũ, hơn nữa trong giọng nói đầy vẻ mệt mỏi rất khiến đau lòng người, có lẽ đêm qua anh ta cũng không ngủ mà đi ra ngoài tìm cây này đốt thành tro. Mặc dù trong lòng tôi chán ghét các loại tro này nhưng lúc này ở trước mặt Đường Dũng tôi không thể nói lời từ chối, liền chịu đừng sự chán ghét nuốt thẳng thứ nước kia vào trong bụng, sau đó cười nhẹ với Đường Dũng một tiếng, nói: “Sư phụ yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ mình, tuyệt đối sẽ không để anh vướng chân, hơn nữa trong người tôi còn có Giao tiên, ông ta cũng sẽ bảo vệ tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc