CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Khi lục soát chiếc giường gỗ tôi có thể cảm giác được rõ ràng Giao tiên phát hiện ra điều gì đó, dáng vẻ rất vui vẻ.

Sau đó nó nhanh chóng bò tới chiếc giường lớn, mới vừa tiến tới mép giường còn bò lên thì một sợi dây lớn màu đỏ bắn tới cuốn quanh phía Giao tiên.

Tôi sợ suýt chút nữa kêu lên, biến cố tới quá đột nhiên, lúc trước tôi cũng không phát hiện trên giường còn có cơ quan.

Cũng may Tô Mộc vẫn luôn bịt miệng tôi, anh ấy vỗ nhẹ lên lưng tôi giúp tôi ổn trở lại.

Cảm ứng được tay Tô Mộc khiến tôi đang lo lắng tới rớt tim ra ngoài bỗng thấy an toàn hơn, người cũng tỉnh táo một ít.

Chẳng qua chỉ tỉnh táo được ba giây thì tôi lại lần nữa bị kinh sợ!

Đang quấn trên người Giao tiên là một sợi dây đỏ khổng lồ!

Nó rất to, toàn thân đều là màu đỏ tươi đẹp đẽ, nhìn kỹ mới phát hiện trên người nó có lân quang lóe yếu ớt, phía trên màu đỏ cũng phủ đầy hoa văn màu đen mịn. Quan trọng hơn chính là nó cũng có một một đầu to một đầu nhỏ, đầu nhỏ kia là đuôi rắn, đầu to thì hiện lên một chiếc đầu rắn lớn hình tam giác, đôi mắt đen nhánh lạnh như băng vẫn đang mở to nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi sợ hãi run cả người, suýt chút nữa són đái!

“Nha đầu, đây chính là bạn gái ta, San Hô, cô ấy từ nhỏ đã đợi ở trên chiếc thuyền này, bây giờ cũng tu luyện ra hai viên yêu hạch.” Thân thể Giao tiên cùng con rắn đỏ kia vẫn quấn lấy nhau thật chặt, xoắn lại như thành một sợi giây, cười hắc hắc nói.

Vừa nói nó vừa cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Ta vốn thấy ngươi bị thương nguy kịch, nói gì thì cũng nên ở lại chăm sóc cho ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, lão tử ta đây ở trong các loại rắn có dáng dấp cũng không được coi là đẹp trai, tìm người bạn gái không dễ dàng gì, cho nên khi ta cảm nhận được yêu khí của cô ấy liền không nhịn được…”

Cái này…

Tôi nhìn bộ dáng khó xử của Giao tiên, có chút im lặng.

Có điều cũng may có Giao tiên ở đây, sự sợ hãi với con rắn đỏ kia của tôi giảm đi một chút, cho dù như vậy tôi vẫn lặng yên núp sau lưng Tô Mộc không nói gì.

Tô Mộc ngược lại không sợ con rắn đỏ kia chút nào, ánh mắt nhìn thẳng vào nó, hỏi: “Ngươi luôn ở đây có từng thấy ai tới đây không?”

“Xii…” Rắn đỏ thè lưỡi, gật đầu một cái.

Nó mới chỉ có hai hạch, còn chưa tới mức có thể nói chuyện bằng tiếng người được. Có điều Giao tiên có thể nói chuyện với nó, nghe nó kêu lên mấy câu, tinh thần chấn động một cái, nói: “Có người phụ nữ vừa rời đi không lâu nhưng có một người bị trói vứt ở đây, còn có một con quỷ ở lại canh. Người đó chắc là ba Dương Dương, bây giờ chúng ta đi xem chỗ khác một chút.”

- Hết chương 180-

Sant: Hẹn mọi người tối nhé

Bình luận

Truyện đang đọc