CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

“Hóa ra là như vậy.” Tôi gật đầu một cái.

Nhưng tôi rât nhanh nhớ ra một vân đê khác, mặc dù chúng tôi đã đem Ngọc Tắc chứa hồ yêu mang đi nhưng hồ yêu bên trong cũng chưa bị chúng tôi phong ấn lại, đến buổi tối vẫn có thể đi ra. Tối hôm qua cô ta bởi vì không nghĩ ra tại sao tôi là quỷ mà lại mang yêu khí trong người nên mới hoảng hốt chạy trốn, bây giờ ở trong Ngọc Tắc một ngày cô ta nhất định sẽ nghĩ thông suốt được lý do, tối nay lại đi ra ngoài thì chúng tôi nên làm gì?

Tôi nhỏ giọng đem sự lo lắng này nói cho Tô Mộc, muốn hôi anh ấy có ý kiến gì không.

Ai ngờ Tô Mộc liền cười với tôi một tiếng, nói: “Chuyện này không thành vấn đề, em gọi Giao tiên tới không được sao? Nó là yêu có bảy hạch, hồ yêu chỉ có bốn hạch, chuyện nó thu hồ yêu còn không phải là ván đã đóng thuyền sao, huống chi nó tìm hồ yêu lâu như vậy, hôm nay chúng ta cũng coi như đưa cho nó một phần đại lễ.”

“Đúng vậy, sao em lại không nghĩ tới!” Tôi nhất thời vỗ đùi một cái, âm thầm chửi mình đần độn, chuyện đơn giản như vậy còn phải hỏi Tô Mộc!

Có biện pháp đôi phó với hô yêu tôi không chần chừ nữa, liền nháy mắt lại thầm hét to gọi tên Giao tiên.

Nó với tôi tâm ý tương thông, bình thường tôi chỉ cần gọi mấy câu ở trong lòng thì tương đương như gọi điện thoại cho nó, liên lạc hết sức thuận lợi, thậm chí còn không cần lo lắng vấn đề tín hiệu mạnh yếu.

Nhưng hôm nay không biết thế nào mà tôi gọi nó hơn mười tiếng cũng không thấy nó trả lời.

Tôi cho là lòng tôi đang quá lộn xộn khiến tin không truyền ra ngoài, còn cố ý nín thở ngưng thần tập trung thêm mấy phần.

Kết quả vẫn không thấy nó đáp lại.

Trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm không tốt, nó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

Chắc không đâu, bây giờ nó đã là bảy hạch, cho dù Lâm Yến Nhi hay Tô Mộc cũng không phải đối thủ của nó, như vậy thì có thể nói nó sẽ không xảy ra vấn đề gì, huống chi bây giờ hẳn nó đang ở nhà trông nom cha mẹ tôi, có thể xảy ra chuyện gì?

Tôi không thể làm gì khác hơn là tăng tốc độ, trong lòng không ngừng kêu gào tên Giao tiên.

Ước chừng được khoảng ba phút, tôi cũng sắp bực bội thì giọng Giao tiên đầy bất mãn vang lên trong đầu tôi: “Nha đầu chết tiệt, ngươi đang đòi mạng à?”

Mặc dù giọng nó không tốt nhưng rốt cuộc cũng có đáp lại.

Hơn nữa nghe giọng giống như không có chuyện gì xảy ra, tôi liền yên tâm, bảo nó nhanh chóng bay đến Lạc Dương tìm chúng tôi, tôi có một tin rất vui muốn tặng cho nó.

Vừa nói tôi không ngừng cười trộm, còn muốn để Giao tiên đoán một chút xem tin vui cho nó là gì.

Kết quả Giao tiên ngưng một lúc, sau đó giọng tiếp tục giương cao: “Các ngươi tìm được hồ yêu? Lại còn là hồ yêu bốn hạch?”

Bình luận

Truyện đang đọc