CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Giao tiên hỏi tôi đám trẻ con kia sẽ xử lỷ thế nào, là để lại Tô gia hay đem về biệt thự Phùng Đông. Tôi vốn không thích trẻ con, hơn nữa nhiều đứa trẻ ngây ngốc như vậy mang về nhà cũng không tốt cho cha mẹ tôi phải chăm sóc, nhưng nghĩ tới Tô Thịnh cùng Lâm Yến Nhi là một phe, Lâm Yến Nhi lại cùng Diệp gia có lui tới, để ngừa lỡ có gì xảy ra tôi liền bảo Giao tiên cũng mang những đứa trẻ kia về biệt thự Phùng Đông, sau đó sẽ đem chúng từ sân lên thẳng lầu ba trên cùng. 

Như vậy vừa không kinh động tới ba mẹ tôi cũng vừa có thể an trí cho chúng thật tốt, còn chuyện sau này chờ Tô Mộc về rồi tính.

Sau khi giải quyết những đứa trẻ kia tôi liền từ cửa chính tiến vào, muốn cho cha mẹ tôi chút bất ngờ.

Ai ngờ khi vào nhà thì lửa tối đèn tắt, liên tiếp tìm lầu một lầu hai cũng không có người.

Kỳ lạ, cũng đã hơn tám giờ rồi, sao trong nhà một người cũng không có?

Bình thường mẹ tôi cùng ba tôi đều không có thói quen đi dạo buổi tối, tôi vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho mẹ tôi.

Điện thoại vang lên mấy tiếng nhưng bên kia nhanh chóng tắt đi.

Không chỉ mẹ tôi như vậy, điện thoại của ba tôi cũng đã tắt.

Đây rốt cuộc là thế nào, chẳng lẽ bọn họ thừa dịp tôi không có nhà đã tạo thế giới riêng của hai người?

Tôi trong nháy mắt không hiểu, lo lắng hơn cho sự an toàn của bọn họ, liền định tiếp tục gọi điện cho bọn họ, cũng bảo Giao tiên nghĩ biện pháp tìm vị trí của cha mẹ tôi đang ở đâu.

Kết quả tôi còn chưa kịp gọi điện thoại đi thì điện thoại tôi đã vang lên.

Là ba tôi gửi tin nhắn tới, nói tôi không phải gọi, bây giờ bọn họ đang bận không nghe điện thoại được.

“Bận bịu gì chứ, ngay cả con gái mình gọi mà ba cũng không rảnh để nghe, gửi video qua wechat cho con xem một chút.” Tôi nói.

Không phải tôi muốn chen vào cuộc sống riêng của cha mẹ tôi, là tôi gặp nhiều chuyện như vậy khiến lòng luôn đề phòng, lỡ như cha mẹ tôi bị người khác bắt giữ, còn dùng điện thoại của ông gửi tin nhắn về cho tôi, chẳng lẽ tôi cứ ngu ngốc như vậy cũng tin.

Bình luận

Truyện đang đọc