CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

"Nói có cũng có, nói không có cũng không có." Kim Đạt Hải cổ quái nở nụ cười, "Tôi bị cao nhân sau lưng ông chủ nọ đả thương, hồn phách bị trọng thương, không làm được nhiều việc, không cách nào thi triển thuật pháp trong sách cổ, trước hết phải nghĩ biện pháp tu bổ hồn phách, dựa theo cách nói của nhà họ Diệp các người thì đó là: lấy hình bổ hình, tôi tìm rất lâu mới tìm được Chu Lan có cùng bát tự với tôi, theo dõi cô ta hơn một tháng, rốt cục tìm được cơ hội xuống tay, nhắc tới cũng trùng hợp, ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi, Chu Lan này lại là bạn cùng KTX của Vương Lâm Lâm, trước khí chết còn phát sinh mâu thuẫn với Vương Lâm Lâm, tôi liền thuận nước đẩy thuyển, cho Chu Lan một cơ hội báo thù rửa hận.”

"Hoá ra là như vậy..." Tôi nói, đồng thời trong lòng lại thêm vài phần cẩn thận, lúc đầu nghe được thân thế của Kim Đạt Hải, tôi còn cảm thấy ông ta đáng thương, giờ nghe đến đoạn của Chu Lan, tôi mới nghĩ lại ông ta vốn chính là một đại ma đầu giết người không chớp mắt, mà thủ đoạn giết người cực kỳ tàn nhẫn, nếu như nói ông ta giết Chu Lan là bởi vì bát tự, giết Vương Lâm Lâm là bởi vì có thù với cha cô ta, vậy còn Trương Ninh và Triệu Đan thì là nằm không cũng trúng đạn, hai cô ấy không có bất kỳ liên quan gì đến Kim Đại Hải vây mà vẫn bị giết, vẻn vẹn bởi vì các cô cùng một ký túc xá với Vương Lâm Lâm.

Thấy tôi gật đầu rồi không nói gì, Kim Đạt Hải nhìn tôi ha ha cười lạnh một tiếng, nói: "có phải cô đang suy nghĩ hai nữ sinh kia vì sao lại chết? Hai cô ả không ai vô tội cả, có điều cái chết của bọn họ không liên quan đến tôi, là do chính Chu Lan ra tay, lúc ấy sau khi tôi nhắc hiệu trưởng đổi lại danh sách nghiên cứu sinh, hiệu trưởng liền tìm bọn Vương Lâm Lâm nói chuyện, để các cô ấy giấu diếm nguyên nhân chân chính dẫn đến cái chết của Chu Lan, chỗ tốt là trường học cho bọn họ học nghiên cứu sinh, bọn họ lập tức không thèm suy nghĩ liền đồng ý yêu cầu của hiệu trưởng, cô nói xem chỉ bằng điều này thì Chu Lan có nên giết bọn họ hay không?"

"Nên..." Tôi thuận lời Kim Đại Hải nhẹ gật đầu, không nghĩ tới tư tưởng Kim Đạt Hải đã cố chấp đến vậy, cho dù bọn Trương Ninh nên nhận trừng phạt khi làm những việc nọ, nhưng không đến nổi mất mạng, mất mạng còn chưa xong, ngay cả hồn chắc hắn cũng bị Chu Lan ăn mất.

Trong thời gian nói chuyện thì tôi đã quét dọn xong gian phòng chính, ánh mắt rơi vào gian phòng sau cánh kia nọ.

Bình luận

Truyện đang đọc