CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Toàn bộ căn nhà thì tiệm khí nơi này dày đặc nhất, chắc hẳn Chu Lan giấu sau cánh cửa kia, tôi nén lại cảm giác áp bách do tiệm khí mang tới chậm rãi bước đến trước cánh cửa kia, giả bộ như quét dọn, muốn nhìn một chút dáng vẻ hồn tiệm, kết quả vừa mới tới gần cánh cửa kia thì sau lưng liền phóng đến ánh mắt rét lạnh như bằng của Kim Đại Hải, giọng lạnh lùng nói: "Gian phòng kia không cần quét dọn, cô đi qua đây, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo cô."

Bị Kim Đạt Hải nhìn thấu, trong lòng tôi giật mình, bất quá trên mặt vẫn cố nặn ra vẻ tươi cười, khiêm tốn nói: "Ngài ngay cả vật nghịch thiên như hồn tiệm cũng có thể nuôi được, còn cần gì thỉnh giáo tôi, mặc dù tôi là người nhà họ Diệp, nhưng trước giờ nhà họ Diệp trọng nam khinh nữ, một đứa con gái như tôi, học thuật không tinh, chỉ sợ làm ngài thất vọng."

Tôi lựa lời nói trước, miễn cho ông ta lại hỏi kiến thức uyên thâm của nhà họ Diệp, đến lúc đó trăm phần trăm bị lộ tẩy.

Ai ngờ ông ta lại chỉ cười ha ha, nói thẳng: "việc khó tôi cũng không hỏi cô, tôi chỉ hỏi sao cô có thể đoạt được yêu quái, làm cách nào để bắt được yêu, làm sao thuần phục? Mặc dù trong nhật ký Diệp lão cũng viết, nhưng ông ta chỉ viết chi tiết thuật pháp tổ truyền nhà họ Diệp các ngươi, sau khi đạt được hồ yêu lại chỉ khái quát qua, chỉ có thể thấy được sau chuyện kia thì ông ta trở nên lợi hại hơn, cô có bằng lòng chỉ điểm cho tôi nghe hay không?”

"Cái này..." Tôi không nghĩ tới đột nhiên ông ta lại đưa ra yêu cầu này, trong lúc nhất thời đáp ứng cũng không được, không đáp ứng cũng không được, đang do dự nên trả lời thế nào, thì một luồng khí tức quen thuộc đột nhiên từ ngoài cửa sổ bay vào.

Trái tim tôi trong nháy mắt siết lại, không được! Tô Mộc đến rồi!

Ngay khi tôi phát giác được Tô Mộc, thì Chu Lan trong phòng bỗng thét lên chói tai, theo đó tiệm khí trong phòng lớn mạnh lên, trong nháy mắt đầu óc tôi choáng váng, ngã bịch một cái trên sàn, trước mắt như biến thành màu đen, bên tai cũng truyền tới âm thanh ù chói tai.

"Dương Dương!" Mơ hồ tôi nghe thấy âm thanh phá cửa vào, tựa như là Đường Dũng đang gọi tên tôi, đan xen với tiếng gọi của thuồng luồng tiên.

Não tôi choáng váng,như bị tắt đường vậy, chỉ nghe một trận ồn ào bên tai, giống như xảy ra đánh nhau.

Sau đó tôi liền không có tri giác gì nữa, đợi đến khi tỉnh lại thì đã ở bệnh viện, tôi nằm tại trên giường bệnh, trên mũi mang ống thở, bên tai còn truyền đến âm thanh tít tít của máy móc.

Bình luận

Truyện đang đọc