CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

"Là ông chủ nọ cố ý gài bẫy để ông chui vào lưới phải không, nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy, ông vừa đáp ứng cắt thận hắn ta liền tìm bác sĩ làm phẫu thuật cho ông." Nghe đến đây tôi không nhịn được chen miệng nói.

Kim Đạt Hải nghe vậy nhìn tôi một chút, đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởng, nói: "Không hổ là hậu nhân của Diệp lão, đầu óc nhanh nhạy, không sai, về sau tôi mới biết, lúc ấy ông chủ lớn nọ đã bị suy thận giai đoạn cuối, phải thay thận mới có thể sống, cũng không biết hắn từ đâu mà biết thông tin của tôi, biết hắn ta có thể dùng thận của tôi, liền gài bẫy tôi như vậy"

"Sau đó thì sao?" Tôi hỏi.

Nghe tôi hỏi, Kim Đạt Hải nhớ tới chuyện năm đó, đáy mắt xẹt qua một tia hận ý, nói: "ông chủ nọ lấy được thận liền nghênh ngang rời đi, chỉ đơn giản khâu lại vết thương cho tôi, đưa một một chút thuốc giảm viêm rồi mặc kệ tôi, cô nghĩ đi, với điều kiện kỹ thuận năm đó, lại được thực hiện tại nhà kho, phẫu thuật xong cũng không có điều dưỡng, việc nhiễm trùng là 100%, ông chủ nọ lấy thận của tôi có khác gì lấy mạng của tôi chứ?”

Còn không phải chính ông đồng ý cắt thận sao, nếu ông không lừa bịp người khác thì cũng không đến nỗi bị người khác hãm hại đâu.

Tôi âm thầm nhổ nước bọt, bất quá lời này tôi ngàn lần không dám nói ra, nhẹ gật đầu bày tỏ đồng tình, chờ Kim Đạt Hải tiếp tục kể tiếp.

Sau khi bị lấy thận thì không bao lâu vết thương của Đạt Hải bị nhiễm trùng, trời vừa tối liền đau bụng đến lăn lộn trên giường, càng ngày càng gầy, càng ngày càng tiều tụy, trọng điểm là từ ngày cờ bạc lừa bịp rồi bị người ta lấy thận thì tên tuổi lừa bịp cũng truyền khắp nơi, trong trường không ai tìm hắn cờ bạc nữa, dẫn đến tình hình của ông ta càng thêm khốn khổ, nghèo mạt đến nổi không có tiền đi bệnh viện mua thuốc.

Bình luận

Truyện đang đọc