CHỒNG YÊU LÀ QUỶ


Bác sĩ trong nháy mắt cũng bị Đường Dũng nói không còn cách nào khác, trợn mắt liếc Đường Dũng một cái rồi đi về phía tôi: "thật là, nếu không phải thấy cậu đối tốt với bạn gái như vậy thì tôi vốn sẽ không để bạn gái cậu nằm viện đâu."

Nói xong bác sĩ nhìn tôi cười một cái, vạch mí mắt của tôi rồi nhìn vào, hỏi tôi còn bị choáng không?

"Hơi có một chút." Tôi hắng giọng một cái, nói.

"Vậy không có việc lớn gì, một lát liền có thể làm thủ tục xuất viện, cô không biết đâu, lúc bạn trai cô ôm cô đi vào, gấp đến độ sắp khóc, nhất định phải để bệnh viện xếp phòng bệnh chăm sóc đặt biệt cho, nếu không đồng ý liền ảnh hưởng những bệnh nhân khác, chúng tôi đành thêm một giường bệnh cho cô, như vậy còn chưa xong, cậu ta còn bảo phải chụp dưỡng khí cho cô, còn yêu cầu dùng các thiết bị kiểm tra, nếu cô còn chưa tỉnh thì bệnh viện của chúng tôi liền gặp xui xẻo rồi.” Bác sĩ nói.

Nói xong bà ta liếc Đường Dũng một cái, cười nói: "Mặc dù hành vi của cậu ta không đúng, nhưng thật tâm đối với cô, phần tình này, thật sự là hiếm có.”

Bà ấy vừa cảm thán vừa gỡ dây đai quấn trên tay tôi, bật tắt hết các thiết bị nọ, rồi rụt ống thở trên người tôi ra, nói: “Cô nằm thêm một chốc rồi về nhà cùng bạn trai mình đi.”

"Bác sĩ, anh ấy không phải bạn trai tôi." Sau khi lấy ống thở ra thì cuống họng tôi dễ chịu hơn nhiều, giải thích với bác sĩ.

Bác sĩ nghe vậy nhíu nhíu mày, chế nhạo nhìn Đường Dũng một chút, nói: "Xem đi, bạn gái cậu chê cậu làm mất mặt, không thừa nhận cậu, sau này đừng vậy nữa, chững chạc chút đi.”

Nói xong còn mập mờ cười cười nhìn tôi và Đường Dũng, quay người rời khỏi phòng bệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc