CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

“Anh… không sao chứ? Nơi này đã không còn ổn, anh mau đưa chiếc dù cho tôi đi.” Tôi vừa bực vừa gấp, có chút đau lòng nhìn Đường Dũng vì tôi mà bị thương. Có thể Tô Mộc đã không chờ nổi, hồn tích bây giờ đã hoàn toàn dưỡng thành, ngay cả tôi vừa rồi còn phản ứng mãnh liệt như vậy thì còn không biết bây giờ tình hình Tô Mộc như thế nào.

Trong lòng tôi như lửa đốt, nhưng Đường Dũng bị thương khiến tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ có thể ngậm nước mắt cầu Đường Dũng, bảo anh ta đưa cây dù cho tôi.

Đường Dũng đau tới nghiến răng lại, cũng không để ý tới tôi mà xé một mảnh vải từ áo ra buộc quanh vết thương, miễn cưỡng cầm máu. Sau đó giống như vừa trải qua hành động kịch liệt vậy, thở hổn hền nhìn bốn phía xung quanh, rồi lại nhìn chằm chằm tôi giống như đang nhìn kẻ địch.

“Đường…”

“Suỵt!”

Tôi muốn hỏi tình hình Đường Dũng thế nào, kết quả từ ‘Đường’ vừa mới ra khỏi miệng đã bị Đường Dũng trợn mắt cắt đứt. Lúc này anh ta giống như một con sói bị thương nhìn tới nhìn lui bốn phía xung quanh đầy cảnh giác. Mặc dù đầu óc tôi chậm chạp nhưng lúc này cũng ý thức được nhất định Đường Dũng đã cảm nhận được điều gì đó khác thường.

Tôi không khỏi ngừng thở, cũng kiểm tra xung quanh theo đường Dũng. Ngay khi tôi không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào thì bỗng nhiên dưới chân tôi phát sinh biến hóa.

Ngay bên cạnh chân tôi có một đống mảnh vụn đất đá đột nhiên lồi lên tạo thành một nửa hình tròn, từ từ ngày càng cao lên giống như có thứ gì đó ở phía dưới muốn trồi lên chui ra ngoài.

Đồng thời với lúc tôi nhận ra điều bất thường, cánh tay tôi đã bị Đường Dũng kéo lại, anh ta dùng sức kéo tôi một cái thật mạnh về sau, cũng không để ý, quăng tôi ra thật xa. Sau đó anh ta lùi lại, đem chắn tôi sau lưng anh ta.

Lúc này cơ bắp trên người anh ta đã gồng lên, trên mặt xuất hiện sự nghiêm túc chưa từng có, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đống đất đá càng ngày càng cao kia.

Bình luận

Truyện đang đọc