CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

“Sợ là Lưu Đại Tráng có đi thật, cũng thật sự đã buông nhưng vẫn không được tha thứ.” Đường Dũng nghe tới đây liền nói.

Nói xong anh ta liền hỏi mẹ của Lưu Đại Tráng chết giống lão Thái, vậy Lưu Đại Tráng chết như thế nào?”

“Đột tử mà chết. Khi chúng ta chạy đến nơi, Lưu Đại Tráng thấy cảnh kia liền ngã ngồi xuống đất, con ngươi lồi ra, màu đỏ tràn ra đầy mặt, miệng cũng méo mó như sắp rách. Hắn chết ngay trước mặt mẹ mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lên giường, có lẽ do chính mắt nhìn thấy mẹ bị lột da róc xương khiến hắn sợ hãi mà chết.”

Đường Dũng nghe vậy im lặng hồi lâu, sau đó hỏi: “Sau đó thì sao? Trong thôn lại có ai chết không?”

“Có! Cứ mỗi ngày một người. Dường như đều là những người lớn tuổi, theo số tuổi từ trên xuống dưới lần lượt chết, lại chết rất giống nhau. Người trong thôn bây giờ rất hoang mang, những người lớn tuổi nếu có thể đều tránh đi ra ngoài, hoặc là đi tới nhà người thân ở tạm hoặc là dời cả nhà đi, chỉ còn những người già không nơi nương tựa ở lại nơi này. Nếu không mời được cao nhân tới trấn an ông Rồng thần thì e rằng không bao lâu nữa thôn Thần Long này không còn một nhà nào.” Mặt trưởng thôn lộ vẻ đau khổ, nói.

“Mọi người chưa tìm cao nhân nào tới xem một chút sao? Từ người đầu tiên chết là lão Thái tới hôm nay tổng cộng bao nhiêu ngày? Đã có bao nhiêu người chết?” Đường Dũng hỏi.

Anh ta vừa nói ra lời này thì người dân đang xì xào bàn tán xung quanh bỗng nhiên im bặt, nhà của trưởng thôn lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả sắc mặt của trưởng thôn cũng thay đổi. Ông ta lúng túng một chút, sau đó mới cười cứng ngắc một tiếng, giải thích: “Cậu cũng thấy, dân trong thôn không có điều kiện, đường đi lại khép kín, chúng tôi quả thật không biết nên đi tìm cao nhân ở đâu. Vì vậy con trai tôi mới lên internet mới tìm được cậu. Mười lăm triệu đồng của chúng tôi kia đều là người dân trong thôn gom góp. Tiểu huynh đệ, chuyện trấn an ông Rồng thần này liền nhờ cậy vào cậu, cậu nhất định đừng từ chối.”

Vừa nói nước mắt trưởng thôn đã rơm rớp, hai tay nắm chặt tay Đường Dũng giống như đang bám vào một sợi dây cứu mạng vậy.

“À… ừ…” Đường Dũng nghe trưởng thôn nói đã thấy nặng trĩu trong lòng, cố gắng cười nhạt. Nếu bọn họ đã có internet, lại còn có xe máy để tới ga tàu đón người chứng tỏ bọn họ có thể liên lạc ra bên ngoài, sao có thể nói là không có cách nào tìm cao nhân giúp đỡ.

Ông ta không chịu nói chứng tỏ nhất định trong này có vấn đề. Hơn nữa lúc Đường Dũng vừa vào trong thôn thì người dẫn đã biết rồi kéo ra xem, chắc chắn bọn họ lúc trước cũng đã đi tìm người.

Bình luận

Truyện đang đọc