CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

“Năm đó anh thấy có phải chiếc nhẫn này không?” Nghe Đường Dũng nói tới đây tôi dường như đã chắc chắn chiếc nhẫn anh ta thấy chính là Vãng Sinh Thạch, tôi bèn lấy ra đưa tới trước mặt Đường Dũng hỏi.

Đường Dũng đang lái xe trên cao tốc lao vùn vụt, nghe thấy tôi hỏi cũng không đểý, chỉ tùy tiện đưa mắt liếc nhìn xuống tay tôi.

Nhưng khi anh ta trông thấy chiếc nhẫn Vãng Sinh Thạch trên tay tôi, dưới xe liền truyền tới tiếng phanh chói tai, cả người tôi theo quán tính lao về phía trước.

Kétt… kétt…

Xe dừng lại trên đường, bánh xe tạo thành hai vết dài đen trên mặt đường, tôi sợ hãi tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ.

“Anh làm gì thế?” Khi xe dừng lại hẳn, tôi còn chưa hết sợ trợn mắt nhìn Đường Dũng.

Cũng may đoạn đường này xe không có nhiều, nếu không thì vừa rồi Đường Dũng phanh gấp như vậy hẳn chúng tôi đã xảy ra tai nại.

“Đây là Tô Mộc đưa em? Hay là… Tô Ninh?” Lúc này sự chú ý của Đường Dũng đều tập trung ở chiếc nhẫn Vãng Sinh Thạch, hỏi tôi.

“Là cha Tô Mộc cho tôi, anh biết ông ấy?” Tôi hỏi.

Nói xong tôi mới kịp hiểu ra, Đường Dũng nhất định là biết cha của Tô Mộc, năm năm trước người cứu Đường Dũng ở trong rừng Thần Nông kia nhất định là cha Tô Mộc, bởi vì Vãng Sinh Thạch chỉ có gia chủ Tô gia mới có thể nắm giữ, hơn nữa quỷ trung niên mà Đường Dũng tả quả thật có hình tượng giống như in cha Tô Mộc.

Đường Dũng nghe vậy thở dài, nhìn tôi nói: “Như vậy chủ Tô gia bây giờ chính là Dương Dương em? Thật không ngờ Tô Ninh vậy mà sẽ đem vị trí gia chủ truyền cho một cô gái, cũng thật sự để mắt tới em.”

Nói xong mặt Đường Dũng lộ vẻ phức tạp, lại thở dài: “Bản thân em chính là thực quỷ đã bị mọi người để ý, bây giờ lại nhận trách nhiệm gia chủ Tô gia, đắc tội với người ở khắp nơi, sau này tỉnh cảnh của em sẽ rất nguy hiểm, em lại ngốc như vậy sau này làm sao bảo vệ bản thân mình được…”

Bình luận

Truyện đang đọc