CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Tôi vội vàng gọi tên Tô Mộc, một bên còn đưa tay chỉ chỉ vào Đường Dũng và Giao tiên, tỏ ý với Tô Mộc nơi này còn có những người khác.

Tô Mộc cũng không thèm liếc mắt, khóe miệng khẽ cong lên cười đểu, nói: “Bây giờ em còn biết có người bên cạnh nhìn? Mới vừa rồi dụ dỗ anh sao không nghĩ tới điều này?”

“Tại em thấy anh mới kích động quá mà, anh không biết là anh hôn mê khiến em sợ hãi sắp chết, còn tưởng anh sẽ hồn phi phách tán, đến lúc đó em biết làm thế nào? Thậm chí em còn nghĩ có nên đem anh luyện thành hồn tích hay không, như vậy anh liền có thể tiếp tục bên cạnh em. Nếu như anh thật sẽ bị hồn phi phách tán thì em cũng sẽ không sống nữa, sẽ cùng anh biến hành hư vô…” Tôi nói liên tục, vừa thấy được Tô Mộc trong nháy mắt bao nhiêu ấm ức thiệt thòi bị đè nén trong lòng tôi lập tức trào ra, giống như đứa con nít bị ngã xuống sau khi thấy mẹ mới có thể khóc vậy.

“Lại nói bậy nói bạ, bản thân anh là quỷ, cho dù chết cũng không có gì đáng tiếc, em đi theo làm gì? Sau này không được nói chết theo anh cùng nhau đi vào hư vô các loại nữa, nếu không để anh nghe được…”

Tô Mộc vừa nói đã đưa tay nâng cằm tôi lên, mặt sáp lại gần tôi không nhẹ không mạnh cắn lên môi tôi, uy hiếp nói: “Anh sẽ không bỏ qua cho em. Em biết anh nói là ý gì.”

Lần nữa mặt tôi lại đỏ lên, thậm chí có chút nóng lên.  Một phần là bởi vì Tô Mộc cắn tôi quả thật quá mềm mại, cho dù ở cùng anh ấy lâu như vậy nhưng tôi vẫn bị những động tác vô tình của anh ấy khiến cho mặt đỏ tim đập, một phần khác là Đường Dũng cùng Giao tiên ở ngay bên canh, anh ấy không chút kiêng kỵ thật sự ân ân ái ái với tôi như vậy sao?

Tôi lần nữa đẩy Tô Mộc ra, vừa hứa sau này không nói những lời tương tự nữa, vừa hỏi bây giờ anh ấy cảm thấy thế nào, có còn thấy chỗ nào không thoải mái, vết thâm ở ngực đâu, có còn ở đó không?

Tôi vừa hỏi vừa đưa tay tới trước ngực nắm lấy áo anh ấy, muốn chính mắt xem ngực anh ấy một chút. Nhưng tôi còn chưa kịp cởi áo ảnh ấy ra thì Đường Dũng chợt lao tới trực tiếp ngăn ở giữa tôi và Tô Mộc, hỏi tôi: “Em xong chưa? Đừng quyên lời em đồng ý với anh, chuyện vi phạm ý nguyện của sư phụ không thể làm.”

“Tôi nhớ mà, nhưng tôi vi phạm ý nguyện nào của anh?” Tôi nói. Đang nói tôi chợt phát hiện mặt Đường Dũng hơi sưng, vành mắt cũng thâm tím lại, hiển nhiên là vừa mới đánh nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc