CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Nghe tôi hỏi, Tô Mộc nheo mắt lại, không nghiêng đầu nghiên cứu tượng đất nữa mà quay sang hỏi tôi có phải muốn Đường Dũng không, đột nhiên lại gấp gáp muốn đánh thức gã Long Phù đáng chết kia như vậy.

Anh ấy nói đến chữ ‘Long Phù đáng chết’ giọng rõ ràng cao lên, hiển nhiên bởi vì vừa rồi tôi hào hứng muốn đánh thức Dường Dũng nên ghen.

Tôi liền im lặng, nhưng thấy bộ dáng Tô Mộc ghen vì tôi lại rất vui vẻ, không nhịn được nhào tới Tô Mộc, muốn ôm anh ấy một cái thật chặt.

Mặt Tô Mộc lại càng tối sầm, người thật nhanh tránh về sau, tránh tôi không cho tôi ôm lấy thân thể Đường Dũng.

Chẳng qua anh ấy tránh quá nhanh, không chú ý nhìn sau lưng nên vô tình đụng vào một tượng đất nung.

‘Bộp’ một tiếng, từ tượng đất nung sau lưng Tô Mộc bị rơi xuống cái gì đó vỡ nát trên nền đất.

Tôi bị kinh sợ hết hồn, hỏi Tô Mộc không sao chứ?

“Không sao.” Tô Mộc đáp một tiếng, ngồi xổm nghiên cứu tượng đất nung bị vỡ trên nền đất.

Tôi cũng vội vàng chạy tới, khi tới gần mớt phát hiện ở dưới đất kia chính là một cánh tay. Bởi vị tượng đất đã rất xa xưa, đất đã sớm khô cho nên vỡ nát chỉ còn một ít mảnh vụn, bên trong thứ gì cũng không có.

Lúc này tôi mới yên lòng, cũng đứng trước đám mảnh vụn, vừa nhìn vừa không rõ nên hỏi Tô Mộc đang quan sát cái gì, không phải chỉ là một ít đất vụn sao, có cái gì để nhìn.

“Không chỉ là đất vụn, em xem chỗ này có chút ẩm ướt, bên trong tượng đất nung có hơi nước.” Tô Mộc chỉ một miếng nhỏ đất vụn bình thường dưới chân anh ấy.

Tôi không hiểu, hỏi: “Có hơi nước không phải rất bình thường sao, trong động này ẩm ướt như vậy, lại còn có sông trong lòng đất, tượng đất nung chắc chắn cũng bị ngấm nước.”

“Không đúng, nếu bởi vì ngấm hơi nước xung quanh vậy thì bề mặt tượng đất nung sẽ bị ẩm, vừa rồi anh đã xem kỹ, bề mặt tượng đất rất khô, nhưng bên trong cánh tay gãy lìa này lại có chút hơi nước, tại sao lại như vậy…”

Bình luận

Truyện đang đọc