CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

“Thôi đừng nói nhảm, anh mau nói thuốc ở đâu, anh không dùng thuốc không được, cứ tiếp tục mất máu như vậy anh sẽ chết…” Tôi khóc bù lu bù loa, lúc này Đường Dũng càng không đứng đắn tôi càng đau lòng, không biết nên làm gì mới phải.

“Thuốc… ở ngực anh… Trong đó có bao con nhộng…” Đường Dũng vừa mở miệng liền động đến vết thương, anh ta đau tới nỗi nghiến răng hít vào một hơi lạnh, nói chuyện cũng bắt đầu đứt quãng.

“Rồi, tôi biết rồi, anh đừng nói nữa.” Tôi gật đầu liên tục, rất sợ Đường Dũng nói chuyện nhiều quá sẽ không còn khí lực, bây giờ anh ta không thể ngủ, nếu như nhắm mắt vào chắc chắn sẽ không tỉnh táo lại được nữa!

Tôi xé áo anh ta như điên, vừa khóc vừa lục lọi trong đám áo túi thuốc con nhộng.

Chẳng qua tôi sờ tới sờ lui chỉ mò được một cái túi trống rỗng, túi thuốc con nhộng đã sớm không thấy tăm hơi đâu.

“Dương Dương, anh đau… Em không cần tìm nữa… Thuốc hẳn không thấy. Em có thể đồng ý với anh một yêu cầu không…” Đường Dũng nói có chút khó khăn.

Vừa nói anh ta vừa ho khan mấy tiếng, mỗi một lần ho trong cổ họng lại ọc ra một chút máu tươi.

Vết thương hở trên bụng cũng điên cuồng trào máu ra.

Lúc này toàn thân anh ta đã đẫm máu, cũng phải thừa nhận tố chất của Đường Dũng quả thật rất tốt, đổi lại là người bình thường bị thương như vậy đừng nói là còn nói chuyện được, e rằng đã sớm chết từ đời nào.

“Anh nói đi, cái gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần anh không chết, Đường Dũng…” Tôi nức nở nói. Cho đến giờ phút này tôi mới phát hiện hóa ra vị trí của Đường Dũng trong lòng tôi đã sớm không thể thay thế. Cái gì tôi cũng nguyện ý đồng ý, chỉ cần anh ta có thể sống sót, tôi tình nguyện dùng mạng mình đổi lấy…

“Em có thể… khụ… làm bạn gái anh không… khụ…” Đường Dũng ngước bản mặt sưng như mặt heo lên hỏi tôi.

Tôi gật đầu như điên, chỉ cần có thể giữ được tính mạng của anh, đừng nói là bạn gái, cho dù là gả cho anh tôi cũng nguyện ý!

Tôi chỉ cầu anh có thể sống sót!

“Không đúng, không phải bạn gái, làm vợ anh… Sau này chúng ta có thể cùng nhau mở một công ty trừ tà, anh kiếm tiền nuôi gia đình, em xinh đẹp như hoa, anh nấu cơm trông trẻ, em đi dạo phố ngắm hoa…”

“Được rồi, anh đừng nói nữa, tôi đồng ý hết với anh! Nếu như lần này chúng ta có thể sống sót tôi sẽ kết hôn với anh!” Trái tim tôi dường như cũng đang rỉ máu, không đành lòng nhìn Đường Dũng nói mà chịu thêm đau đớn, chỉ biết ôm lấy đầu anh ta, gật đầu như điên.

Nước mắt tôi từng giọt từng giọt nhỏ xuống trên mặt anh ta, cùng máu hòa quyện vào nhau biến thành một dòng sông đỏ tươi.

Bình luận

Truyện đang đọc