CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Chờ đến khi tôi mở mắt ra thì đã là hơn một giờ sau.

Tôi cũng không cảm giác được thân thể mình có gì thay đổi nhưng nhìn biểu tình trên mặt của Giao tiên cùng Tô Mộc thì tôi cũng biến thần khí của tôi đã được phong bế.

Vốn cho rằng Tô Mọc hiếm khi gặp Long Phù Khôn một lần, sau khi phong bế thần khí xong anh ấy còn có lời để nói với Long Phù Khôn, kết quả sau khi tôi đứng dậy Tô Mộc liền hướng tôi đưa tay tới nắm lấy tay tôi, cười nói: “Thân thể có cảm giác gì khác thường không? Có chỗ nào khó chịu không?”

Tôi lắc đầu một cái: ‘Không có, giống như vừa rồi chẳng qua chỉ là ngủ một giấc vậy.”

“Vậy thì tốt, chúng ta về nhà đi.” Tô Mộc nói.

Vừa nói anh ấy đã lên tiếng chào Long Phù Khôn, cũng không nói lời cảm ơn mà trực tiếp đưa tôi đi ra ngoài.

Tôi liền sợ hết hồn, níu Tô Mộc lại, hỏi anh ấy không muốn sống nữa sao? Bên ngoài mặt trời vừa lên, chính là thời điểm dương khí đang tăng, bây giờ anh ấy đi ra ngoài không phải là tìm chết sao?

“À, vừa rồi Khôn đại sư đã cho anh cái này, chỉ cần anh mang nó sẽ không bị mặt trời gây thương tổn.” Tô Mộc khẽ mỉm cười yếu ớt, quơ quơ món đồ trên cổ.

Lúc này tôi mới phát hiện trên cổ Tô Mộc có một mặt dây chuyền nhỏ màu vàng, nhìn qua thấy giống phật bài.

Chỉ là phật bài này so với phật bài lần trước Đường Dũng bán thì cao cấp hơn nhiều. Mặc dù nó nhỏ hơn nhưng được chế tạo bằng vàng đơn thuần, công nghệ hết sức tinh xảo, phía trên khắc một đóa hoa giống hình cái đuôi cáo, mặc không viết tên nhưng tôi liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là hoa Quỳ Dao.

“Phật bài này do sư phụ tôi tự mình luyện chế, bên trong có chứa thêm dầu từ thi thể của Tô Mộc, có thể cùng hồn phách của Tô Mộc sinh ra cộng hưởng, bảo vệ hồn phách không bị xâm hại.” Đường Dũng từ trong góc thò đầu ra giải thích.

Nói xong anh ta còn không quên nhìn Tô Mộc nói thêm một câu: “Nói tới đây có phải lão quỷ anh hẳn cảm ơn tôi một chút? Lúc ấy anh bảo tôi dùng thi thể nấu thuốc tôi đã liền chú ý, sợ sau này anh sinh ra tật xấu ỷ lại vào Dương Dương của tôi cho nên giữ lại dầu của anh một chút, bây giờ thật đúng cần dùng tới… Nể tôi cứu anh một lần, anh có phải cũng nên nói tốt giúp tôi với Dương Dương một chút? Vì anh, tôi…”

“Tôi thay mặt Tô Mộc cảm tạ tám đời tổ tông của anh.” Tôi liền tức giận ngắt lời.

Vốn ở ngay trước mặt đại sư Long phù Khôn là sư phụ của Đường Dũng tôi đã không muốn gây chuyện với anh ta, nhưng sao anh ta lấy ở đâu lại nói nhảm nhiều như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc