CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Tay tôi nắm chặt, hỏi: “Vậy vượt qua 21 gram thì có nghĩa là gì? Ài, ông đừng chạy, tôi còn đang muốn hỏi tại sao lại vượt qua 21 gram…”

Khi tôi đang nói thì đột nhiên Black như phát điên, đẩy tôi ra chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy còn vừa hét lên những câu tiếng Anh, chớp mắt đã chạy ra xa chỉ còn thấy cái bóng.

Chết tiệt, không phải rất có uy vọng ở thành phố này sao, lúc tới điệu bộ lớn như vậy mà gặp phải chuyện cũng chạy như ai.

May vừa rồi lúc cân thánh nổ thì Tô Mộc ở khá xa, không gây thương tổn cho anh ấy được.

Tôi muốn trước tiên đem Tô Mộc dời ra bên ngoài, cách xa cân thánh một chút tránh cho lại có chuyện ngoài ý muốn, sau đó sẽ đi tìm bắt Black trở lại, hỏi rõ vượt qua 21 gram rốt cuộc là ý gì.

Ngay khi tôi xoay người muốn đỡ Tô mộc dậy thì phát hiện lông mi Tô Mộc hơi lay động, thật giống như tỉnh!

“Tô Mộc?” Tôi liền nói.

Lông mi Tô Mộc run run, qua một lúc lâu rốt cuộc anh ấy cũng cử động một chút, nhẹ nhàng mở mắt ra.

“Anh rốt cuộc tỉnh rồi!” Tôi liền giơ tay muốn đánh Tô Mộc. Vừa rồi sắp hù chết tôi, nếu không có Black ở đây tôi cũng không biết mình nên làm gì?

Nếu hồn phách anh ấy quả thật xảy ra vấn đề thì tôi nên làm gì?!

Chẳng qua tay tôi đưa lên trước mặt Tô Mộc cuối cùng vẫn không dám đánh xuống, sợ một cái đánh này sẽ đánh tan anh ấy, đến lúc đó thì chỉ có khóc.

Mặc dù tôi không dám đánh, nhưng quả thực sau khi thấy anh ấy tỉnh lại tôi vẫn cảm thấy tức giận, ngoảnh mặt tránh sang một bên không muốn để ý tới anh ấy.

Anh ấy cũng không dỗ tôi, liền lẳng lặng ngồi ở bên nhìn tôi cười.

Tôi thật cũng sắp điên rồi, anh ấy làm sao có thể như vậy? Khiến tôi tức chết mà khi tỉnh lại ngay cả câu giải thích cũng không có? Đây coi là cái gì?

Đợi một hồi thấy Tô Mộc còn chưa nói lời nào, tôi rốt cuộc không nhịn được, đứng lên đi ra ngoài.

“Dương Dương, em đi đâu?” Anh ấy rốt cuộc đã mở miệng, đứng lên nói.

“Trở về Trung Quốc, không muốn ở New Zealand nữa.” Tôi lạnh lùng nói.

Tôi ngược lại muốn xem anh ấy còn có thể im lặng tới khi nào.

“Đừng đi, anh còn chuẩn bị một bất ngờ cho em, nếu em đi sẽ không thấy được.” Tô Mộc cười một tiếng, dịu dàng nói.

Tôi liền mềm lòng một chút, anh ấy nói dễ nghe như vậy, giọng còn dịu dàng khiến cho người ta muốn tức cũng không tức được.

Có điều mặc dù như vậy mặt tôi vẫn lạnh tanh, nói: “Bất ngờ? Anh cho em hoảng sợ thì có.”

“Anh biết em bị giật mình, có điều không phải bây giờ anh vẫn tốt đẹp đứng trước mặt em sao. Yên tâm đi, chồng em làm việc rất ổn thỏa, không lại đột nhiên bỏ mặc em.” Tô Mộc nói.

Vừa nói anh ấy đi về phía tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào trong ngực.

Tôi vẫn còn khó chịu, đẩy anh ấy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc