CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Dịch: Thư Thư

Edit và beta: Vietwriter

Nhân viên kia thấy phản ứng của tôi cũng không thấy ngạc nhiên chút nào, chỉ cười đem trả thẻ ngân hàng cho tôi, nói: "Hay là cô chọn cái khác?"

"Tôi..." Tôi do dự một chút, hai mắt nhìn chằm chằm bức tranh kia, suy nghĩ liền trả lời: “Vậy lúc khác tôi quay lại.”

Bây giờ Tô Mộc có thể ẩn núp ở trong bức tranh, tôi nhất định phải lấy được bức tranh cho dù có phải trộm đi nữa. Nhưng bây giờ ban ngày, trong tiệm người đến người đi ánh mắt quá nhiều, không tiện lắm, trong lòng đã có ý định, đến tối sau khi cửa tiệm đóng tôi sẽ nghĩ cách lẻn vào, nhìn bức tranh một chú xem có manh mối gì không.

Nghĩ tới đây, tôi cất thẻ ngân hàng rồi xoay người rời đi.

Nhưng khi tôi vừa ra tới cửa chính của tiệm, gã nhân viên đột nhiên kêu a một tiếng, hung ác nói: "Đứng lại!"

Tôi sợ hết hồn, lập tức đứng lại. Chẳng lẽ hắn đoán được tôi có mưu đồ bất chính đối với bức họa kia sao?

"Cô nương, tôi xem ngươi ăn mặc không sai, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, làm sao có thể làm loại chuyện trộm gà trộm chó này chứ, cử chỉ vừa nãy của cô, nhân viên cửa hàng chúng tôi đều thấy, bây giờ cô hãy đem đồ vật giao ra, một lúc nữa ở trước mặt cảnh sát chúng tôi có thể nói tốt một chút cho cô".

Nhân viên nam cười lạnh tiến đến trước mặt tôi, hướng tôi đưa tay ra nói.

Trong lòng tôi cả kinh, tôi vừa rồi chẳng qua là động tâm tư đối với bức họa kia, cũng chưa có động thủ, hắn vậy mà cũng biết tôi muốn trộm đồ?

Tôi vừa liếc mắt nhìn bức họa kia, thấy nó vẫn còn ở đó tôi liền bình tĩnh lại, mở ra tay nói:

" Anh có lầm hay không rồi a, tôi lấy cái gì? Anh đừng có tùy tiện nói oan uổng người khác, nếu ở trên người tôi anh không phát hiện ra bất cứ thứ gì củacủa hàng, thì anh phải chịu trách nhiệm!"

Thanh âm của tôi rất bén nhọn, khẩu khí cũng đầy đủ, nghĩ có thể dọa lui nhân viên kia. Nhưng ai ngờ nhân viên kia khẩu khí còn lớn hơn, trực tiếp cười lạnh một tiếng: “Cô có dám để cho tôi lục soát hay không?”

Hắn giống như đang cố ý để cho tôi khó xử, nên giọng nói rất lớn, lập tức hấp dẫn những người khác trong cửa hàng vây xem.

Chỉ chốc lát, bên cạnh tôi đã vây quanh một đám người, bọn họ đều dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, dường như đã nhận định tôi chính là tên trộm. Cùng lúc bị một đám người nhìn chằm chằm đúng là rất khó chịu, đặc biệt là trong ánh mắt của họ lấp đầy ác ý và ghét bỏ.

Tôi nhất thời cảm giác được một cỗ áp lực vô hình, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói:"Soát thì soát, nếu như anh soát không ra đồ gì, nhất định phải bồi thường cho tôi!"

"Được, bồi liền bồi!" Nhân viên kia đáp ứng cũng rất dứt khoát, khóe miệng câu dẫn ra một chút cười lạnh như đang nhìn một cái con cá nhỏ sắp chết đang giãy dụa.

Nhìn vẻ mặt này của hắn, trong lòng tôi đột nhiên có loại dự cảm bất thường giống như bị người gài bẫy như nhau.

Quả nhiên, tay hắn ở trong y phục của tôi sờ hai cái, kinh hô một tiếng:"Tìm được rồi, cô còn dám nói không có trộm đồ!"

Vừa nói hắn đã từ trong túi lấy ra một cái nhẫn phỉ thúy giơ lên, khiến cho người vây xem nhìn thấy rõ ràng:" Tiểu thư tang vật cũng lấy được rồi, ngươi còn cái gì để nói!"

Nói xong hắn còn chưa hết giận, trong miệng nói kháy:"Tôi là thật không nghĩ tới, ngươi một cô gái làm sao có thể làm loại trộm cắp này chứ, mệt ngươi vừa rồi còn hào phóng đưa tôi tấm thẻ như vậy, căn bản là làm bộ làm tịch a!"

Hắn ngữ khí thập phần khắc nghiệt, nói cũng nói hết sức khó nghe, tôi nhất thời mất hứng, bọn họ ở rõ ràng oan uổng cho tôi, còn mắng chửi tôi đường đường chính chính như vậy.

Nhưng bây giờ là tôi trước mặt nhiều người như vậy bị tìm ra tang vật, rõ ràng tôi là ăn trộm. Mặc dù tôi không ăn trộm, nhưng có miệng không sao nói được. Trong lòng tôi càng ngày càng phiền não, thậm chí trở nên âm ngoan, muốn cho hắn nếm chút đau khổ.

Ngay lúc tôi lưỡng lự có nhường hay không thì Trịnh Nhạc xuất hiện liền hù dọa nhân viên nam kia một cái, rồi chợt kéo tôi lại lắc đầu:"Chủ nhân, trên người ngươi bây giờ lệ khí rất nặng, không nên tức giận nữa phải suy nghĩ chút chuyện vui, bằng không lệ khí sẽ lại mượn cơ hội xâm nhập thân thể của ngươi, dính âm khí ngươi."

Thông thường muốn thành quỷ, trên người đều có thể nhiễm phải lệ khí, cho nên âm khí bọn họ cũng đều kèm theo lệ khí tồn tại, mà tôi đơn thuần tu luyện âm khí, Trinh Nhạc đã từng không chỉ từng nói qua một lần, trên người tôi âm khí rất tinh thuần, đối với quỷ không tạo bất cứ thương tổn gì.

Nhưng đây cũng chính là ưu điểm của tôi, không có đến một chút lệ khí âm khí, mặc dù lực công kích rất kém cỏi nhưng lực chữa trị rất mạnh, đã từng Tô Mộc và Đồng Đồng hay dùng âm khí tinh thuần để giúp Trịnh Nhạc điều trị.

Tôi cũng bởi vì hiểu rõ điểm này, nên mới có thể xuất hiện ở khắp nơi trấn áp thú vật, sau đó tiếp tục tu luyện âm khí, vạn nhất ngày nào đó Đồng Đồng và Trịnh Nhạc bị thương, tôi còn có thể giúp bọn họ chữa trị.

Đối với chuyện đến bây giờ vẫn không tìm thấy bóng dáng, trong đầu vốn đã buồn bực, nhân viên này còn cố ý vu hãm tôi, khiến tôi ở trước mặt nhiều người trở thành cái đích cho họ chỉ trích, tôi mặc dù đã cố gắng kiềm chế lại, cơn tức vẫn là cứ tăng lên.

Cùng với cơn tức tiến tới, là một cỗ rùng mình đến từ sâu thẳm, hàn ý kia từ trong lòng đất truyền tới, hình như bị cái gì đó kêu gọi, ở dưới chân tôi tụ lại càng ngày càng nhiều, cuối cùng quanh quẩn thành cơn gió xoáy nhỏ không ngừng hướng thân thể tôi mà chui vào.

Đồng Đồng và Trịnh Nhạc thấy thế thì kinh hãi, nói một câu không tốt liền đồng thời đến ngay bên cạnh tôi, nỗ lực đem tôi cùng hàn ý lạnh thấu xương đó ngăn cách ra.

Nhưng hàn ý kia thật giống như đã mưu tính trước vậy, có thể chủ động vòng qua hai người bọn họ tận dụng mọi thứ để hướng đi vào tôi.

Trong lòng tôi cả kinh, đây chính là lệ khí mà Trịnh Nhạc nói, nếu như bị lệ khí nhiễm đến, tôi chỉ biết là mình sẽ mất đi năng lực điều trị cho quỷ, hơn nữa chính mình còn có thể gặp nguy hiểm.

Bởi vì t bản thân không phải là quỷ, mà trong cơ thể quỷ có thể đồng thời tiếp nhận âm khí cùng lệ khí, hai loại thể khí cùng nhau mà sinh, sở dĩ phần lớn bản tính của quỷ hung ác tàn nhẫn, linh trí cũng không cao, có lẽ trước đó chưa từng bị người chế phục, cho nên đại bộ phận rất dễ bị lệ khí thao túng làm một số chuyện hại loài người.

Nhưng tôi là người, vốn dương khí trong cơ thể rât sung túc lại tu luyện âm khí, nếu tức giận thì âm khí sẽ cùng với dương khí trong cơ thể tôi gặp nhau, đạt đến mức độ âm dương cân bằng. Nhưng mà nếu có nhiều lệ khí tùy tiện xuất hiện hơn nữa còn rất mãnh liệt, âm dương cân bằng trong cơ thể tôi sẽ bị phá vỡ, hoặc là âm dương mất cân bằng, sẽ sinh bệnh nặng hoặc là bị lệ khí khống chế, trở nên không thể điều khiển được chính mình làm hại nhân gian.

Tôi ý thức được tính nghiêm trọng, cái trán ngay lập tức nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, lúc này lửa giận trong lòng tôi đã hoàn toàn đi xuống, dùng mọi lực chú ý để tránh né những thứ lệ khí trước mặt.

Kỳ quái là những thứ lệ khí này là chỉ trong chốc lát liền hình thành, giống như có thứ gì đó đang thúc giục nó, mặc dù tôi không còn tức giận nhưng cảm giác âm hàn vẫn còn và không ngừng hướng trong tôi chui vào.

Trong thoáng chốc, tôi nhìn thấy nhân viên nam kia vẻ mặt dữ tợn nhìn tôi cười, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía dưới hai chân tôi, dường như cố gắng kích động vậy.

Hắn có thể nhìn thấy lệ khí dưới chân tôi!

Lòng tôi cả kinh, trong nháy mắt phản ứng kịp, trách không được hắn lại muốn đổ tội oan uổng tôi, chọc tôi tức giận, nguyên lai căn bản là hắn đã có âm mưu từ trước, cố ý để tôi tức giận khiến tôi nhiễm phải lệ khí.

Nói vậy, lệ khí dưới người tôi cũng bị hắn dùng cách nào đó làm tăng cường, mặc dù là tôi đã hết giận rồi, nhưng lệ khí vẫn điên rồ hướng vào trong tôi mà đi vào.

Tôi nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, một phen níu lấy cổ áo hắn, hỏi hắn rốt cuộc là ai, tại sao muốn tính kế tôi.

Hắn bộ dáng như cũ cười hì hì, liệu định tôi sẽ thua trong tay hắn, nói:"Thiết kế hãm hại? Chính cô trộm đồ vật, đều bị bắt được còn không muốn thừa nhận? Cô bây giờ chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là mua chiếc nhẫn này hoặc là báo cảnh sát, cô đi mà cùng cảnh sát giải thích là cô bị người ta oan uổng."

Hắn chậm rãi tiến đến bên tai tôi: "Tức giận sao? Cô càng tức giận, những lệ khí đó sẽ hội tụ càng nhanh, chờ toàn bộ đều tiến vào trong cơ thể cô, cô cũng sẽ bị tôi khống chế biến thành con rối của tôi."

"Ngươi đến tột cùng là ai?" Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, ánh mắt gắt gao theo dõi hắn muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn ra cái gì đó.

Tôi đảo mắt nhìn toàn bộ nửa người dưới đều đã bị lệ khí vây quanh, lệ khí lạnh như băng đã thông đến huyệt mạch trên đùi tôi, nó hướng trong cơ thể tôi đi vào như điên. Toàn thân tôi đã một mảnh lạnh ngắt.

Lúc này việc tôi có thể làm duy nhất, chính là cầu nguyện cá âm nhỏ trong đan điền không nên xuất hiện.

Lệ khí cùng âm khí tương sinh lẫn nhau, có thể coi âm khí như ý sinh trùng, chỉ cần cá âm nhỏ không hiện, những lệ khí kia cho dù tràn nào, cũng không tìm được ký chủ, nhiều nhất là ở trong cơ thể tôi đi một vòng sẽ rời đi.

Trong nháy mắt, tôi gửi gắm tất cả đặt ở cá âm nhỏ trong người, cầu nguyện nó không nên xuất hiện, nghìn vạn lần không nên xuất hiện a!

"Ha ha, cô lại liều mạng kiềm chế không dùng âm khí của mình, một khi âm khí đã bị lệ khí kêu gọi nhất định sẽ vọng lại, cô còn không bằng mở rộng cửa lòng, đem âm khí của cô đều thả ra ngoài, khiến nó cùng những lệ khí đáng yêu này hòa làm một thể, hóa thành vũ khí trí mạng nhất."

Nam nhân viên cửa hàng nhìn thấu tâm tư của tôi, ha ha cười một tiếng, chỉ thấy hắn giơ tay lên, vòng xoáy lệ khí dưới chân tôi liền tăng gấp đôi, càng nhiều lệ khí điên cuồng mà tràn vào thân thể tôi, giống như muốn đem tôi bắn thủng.

Lệ khí trong cơ thể tôi chợt tăng, thì cá âm nhỏ mà tôi vẫn luôn cầu khẩn không nên xuất hiện chợt vẫy đuôi một cái hiện ra trên đan điền tôi.

Khi hắn xuất hiện, âm khí cả người tôi theo đó mà tăng mạnh, xung quang tôi âm khí đen đặc nhiên đã hình thành một tầng màu đen bao che, tuy rằng hư ảo không giống của Tô Mộc, nhưng lại chân thực xuất hiện xung quanh tôi.

Chỉ là chúng lúc này lại không giống như đang bảo vệ tôi, mà là đang xếp thành hàng hoan nghênh những lệ khí đó, chúng nó giống như người yêu tương thân tương ái, dần dần dung hợp cùng một chỗ.

Nam nhân kia thấy thế liềm vui mừng, kích động đến cơ mặt đều khẽ run, trong miệng liên tục nói đúng, cứ như vậy, toàn bộ dung hợp cùng một chỗ, tôi liền có một bộ khôi lỗi thiên tài!

Hắn càng nói càng hưng phấn, thậm chí cả người đều có chút điên cuồng, bất chấp cả việc thân phận hắn hiện tại đang là nhân viên cửa hàng.

Hai bên trái phải quần chúng vây xem thấy hắn như vậy, ý thức được điều gì đó không thích hợp, cũng mất tâm tư xem náo nhiệt đều rối rít tản đi.

Chẳng mấy chốc những lệ khí kia đã dung hợp hoàn tất âm khí bên ngoài cơ thể tôi, hướng vào đan điền nơi có cá âm nhỏ mà đến.

Trái tim tôi tưởng chừng như đang rỉ máu, nếu như cá âm nhỏ cũng bị lệ khí xâm nhiễm, tôi nhất định sẽ bị lệ khí triệt để khống chế!

Đối với mình hiện tại còn không có bất kỳ biện pháp nào, dù sao cá âm nhỏ kia chính tôi cũng không thể khống chế được, dù cho có thể khống chế thì nó liền trốn ở đan điền tôi. Mà trong thời gian ngắn như vậy, tôi có thể đem nó chuyển dời đi đâu đây?

Mắt thấy lệ khí đã xâm chiếm hết cơ thể tôi, từ từ hướng trên đan điền ép tới, Đồng Đồng và Trịnh Nhạc cũng nóng nảy, lo lắng không thôi, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể lo lắng suông theo tôi, đồng dạng không có biện pháp dời cá âm nhỏ đi.

Ngay ở thời khắc mấu chốt, tôi bỗng nhiên nhớ tới trên người tôi vẫn luôn mang theo binh khí thiên địa, đồ vật của bản thân cá âm nhỏ cũng dời đến trên người tôi!

Nghĩ vậy, tôi không kịp vui vẻ mà trực tiếp móc ra binh khí thiên địa, một phen ấn ở trên ót tôi, đồng thời tập trung tư tưởng và ý thức tiến vào đan điền, hóa ra một tay chụp vào cá âm nhỏ.

Mắt thấy cá âm nhỏ gần ngay trước mắt, tôi sắp bắt được nó, nhưng đến lúc nguy cấp, cá âm nhỏ vậy mà vẫy đuôi một cái, trực tiếp từ tay tôi trốn đi, thật nhanh hướng về đoàn lệ khí kia.

Bình luận

Truyện đang đọc