HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Yên Yên (yenyen)

Duật Tiểu Gia hướng về phía bóng lưng hai người rời đi, cắn răng nghiến lợi.

Khóe miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, hôm nay tốt nhất anh phải phát tiết. Cắn vài cái, miệng đều là hạt của cỏ đuôi chó.

Nhưng sau khi phát tiết xong, Duật Tiểu Gia cũng có chút nản lòng.

Trước mắt, tiểu Công Chúa không muốn gặp anh, anh không biết mình có nên trực tiếp đi theo phía sau cô hay không?

Không đi theo, anh lo lắng nha đầu này trêu hoa ghẹo nguyệt, lại dẫn tới một đám ruồi, khắp nơi hỗn loạn.

Nhưng nếu đi theo anh lại sợ nha đầu này sẽ không thoải mái, sẽ mắng anh.

Tóm lại, hai hướng trên Duật Tiểu Gia đều không muốn.

Anh không biết nên làm sao mới phải đây?

Mà đang lúc Duật Tiểu Gia do dự có nên tiến lên hay không thì cách đó không xa truyền đến một giọng nữ đầy đau đớn: "Ai da..."

Khi Duật Tiểu Gia ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lăng Công Chúa bị gãy gót giày. Vì vậy cả người cô đang bị Chu Tư Tề ôm ở trong ngực.

"Đau quá!" Tiểu Công Chúa gào thét.

Hôm nay ra cửa cô mang đôi giày cao gót cổ cao này, thật ra còn muốn che dấu vết sẹo trên đầu gối chưa có hoàn toàn hồi phục như cũ của mình.

Thật không nghĩ đến, người gặp xui xẻo đến uống nước lạnh cũng bị mắc kẽ răng!

Bình thường mang giày đều vô cùng tốt. Nhưng hôm nay mới đi vài bước lại bị gãy gót giày, còn làm cho cô bị trẹo chân.

Đối với chút chuyện như vậy, thái độ xử lý của Chu Tư Tề vẫn rất tỉnh táo.

Nhìn dáng vẻ bị đau của tiểu Công Chúa, anh vội vàng đỡ cô đến dưới tàng cây mới vừa  ngồi, sau đó lại chủ động đưa tay cởi giày cho cô.

"Tư Tề ca..." Tiểu Công Chúa giữ chặt giày, cũng không biết vì ngượng ngùng hay là thế nào mà có chút không muốn cho Chu Tư Tề cởi giày giúp cô.

"Chân em bị thương rồi, trước tiên phải xem tình trạng của vết thương, ngoan..." Chu Tư Tề nhìn cô bị thương, cũng không có ý đồ gì khác, sau khi khuyên cô vài câu, liền trực tiếp cởi giày ra, cũng không quản cô có đồng ý hay không.

Mà cả quá trình, Duật Tiểu Gia đều ở bên cạnh bọn họ. Chỉ là hai người này giống như không chú ý tới sự tồn tại của người đàn ông to lớn như anh.

Ở góc độ của Duật Tiểu Gia, hiện tại hai người như đang liếc mắt đưa tình với nhau.

Chỉ là, Duật Tiểu Gia rất nhanh cũng không để ý tới việc ăn giấm. Bởi vì anh nhìn thấy mắt cá chân của Lăng Công Chúa lúc này đã sưng lên thành một khối.

"Thực ngốc, làm sao lại biến thành như vậy rồi?" Lần này, giọng điệu của anh cực kỳ tức giận.

Tựa như trước kia mỗi một lần cô đi theo bên cạnh anh, lúc bị thương, anh hầu như đều dùng giọng nói trách cứ như vậy.

Mà Lăng Công Chúa vừa bị anh nói như thế, dường như lại nghĩ đến khoảng thời gian trước đây.

Một khắc kia, nước mắt vốn bị cô cố nén đột nhiên lại rớt xuống không ngừng.

Nước mắt kia khiến hai người đàn ông lập tức luống cuống tay chân.

"Hình như rất nghiêm trọng, để anh gọi bác sĩ đến đây!" Chu Tư Tề nói xong, dự định lấy điện thoại di động ra.

Nhưng không ai nghĩ đến, Duật Tiểu Gia vốn vẫn đứng bên cạnh họ, một bộ dáng xem kịch vui lại trực tiếp nửa ngồi xuống, đem Lăng Công Chúa đang ngồi dưới tàng cây rơi lệ ôm ngang lên.

Hành động này khiến Lăng Công Chúa sợ ngây người.

Mà Chu Tư Tề ở bên cạnh đang định gọi điện thoại cho bác sĩ, quay người lại thấy một màn như vậy cũng cau mày.

"Duật ca ca, em không sao! Anh...Mau thả em xuống..."

Lăng Công Chúa quả thật không ngờ, sau khi cô cùng Đàm Duật huyên náo, lại vẫn có thể thân cận như thế. Lập tức, trong lòng cô giống như có con thỏ nhỏ bắt đầu nhảy tung tăng.

Trái tim đập cuồng loạn khiến cô có chút không thích ứng được, cũng làm cho cô đang nằm trong ngực Đàm Duật đấu tranh không ngừng.

Nhưng ngay lúc này, Duật Tiểu Gia lại đánh một cái vào mông của cô.

"Chát..." một tiếng, mặc dù anh dùng lực không lớn nhưng lại làm mặt tiểu Công Chúa lập tức đỏ bừng lên.

"Đã bị thương như vậy rồi tại sao còn không an phận một chút. Hiện tại em ngoan ngoãn im lặng, tất cả đợi lát nữa rồi nói sau!" Sau khi dặn dò như vậy xong, Duật Tiểu Gia lại ôm Lăng Công Chúa sải bước hướng tới phòng cứu thương.

Mà hiện tại, gương mặt Lăng Công Chúa cũng bị một màu đỏ chiếm cứ, làm sao còn nhớ được những lời nói khác?

—— tuyến phân cách ——

"Thật may là chỉ bị trật gân nhẹ thôi. Mấy ngày này, không nên xuống giường đi lại, nghỉ ngơi nhiều mới có thể mau chóng hồi phục!" Trong phòng cứu thương, giọng bác sĩ vang lên.

"Thật sự chỉ là bị trật một chút thôi sao? Ông nhìn lại một chút..." Hình như Duật Tiểu Gia có chút không tin lời của vị bác sĩ này, vẫn kiên trì muốn ông kiểm tra lại một lần nữa.

Từ nhỏ, anh và Lăng Công Chúa cùng nhau lớn lên, thỉnh thoảng, nha đầu này sẽ đến nhà bọn họ chơi, Đàm Duật đã quá hiểu tính tình của cô rồi. Nếu không phải đau đến không thể chịu nổi nữa thì làm sao nha đầu này có thể khóc như vậy?

Cho nên Đàm Duật vẫn kiên trì với nhận định của mình, đoán chừng tiểu Công Chúa không chỉ là bị trật chân đơn giản như vậy.

"Thật. Ta đã kiểm tra rất nhiều lần rồi! Duật tiểu tử, cậu hãy tha cho ta đi!"

Bác sĩ của phòng cứu thương này nhìn Đàm Duật lớn lên từ nhỏ. Mới vừa rồi ông thấy dáng vẻ anh gấp gáp ôm người đi vào đây liền đoán được Đàm gia sắp có chuyện vui rồi.

"Hay là ông kiểm tra lại một lần nữa đi?" Chu Tư Tề nhìn dáng vẻ nghiêm túc, cẩn thận kia của Đàm Duật nên cũng nói một câu như vậy.

"Thật sự không có chuyện gì, ta đã kiểm tra mười mấy lần rồi, sẽ không có khả năng phạm sai lầm đâu." Gương mặt vị bác sĩ hiện lên vẻ khổ não.

Cũng may, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng động.

"Đàm thiếu, ngài đã tới rồi?" Nhìn người nọ xuất hiện ở cửa, bác sĩ vội vàng để xuống công việc trong tay mình, tiến lên đón tiếp.

"Không có việc gì, ta tới xem con bé một chút!"

Đàm Dật Trạch vừa mới nhận được tin Lăng Công Chúa bị trật chân, cho nên vội vàng chạy đến.

Tiểu nha đầu này là huyết mạch duy nhất của Lăng Nhị gia, nếu cô xảy ra chuyện gì, đến lúc đó Lăng Nhị nhất định sẽ mang theo người tới nhà bọn họ.

"Đàm bá bá, con chỉ bị trật chân nhẹ thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe." Lăng Công Chúa thấy Đàm Dật Trạch tới đây, vội vàng muốn đứng dậy. Cuối cùng lại bị Đàm Dật Trạch ngăn lại.

"Được rồi, con cứ ngồi đi. Cứ leo lên leo xuống như vậy không tốt đối với việc hồi phục." Mặc dù ngoài miệng là Đàm Dật Trạch nói với Lăng Công Chúa, nhưng lại trừng mắt về phía Đàm Duật đứng bên cạnh.

Ánh mắt kia giống như đang chất vấn Duật Tiểu Gia: Không phải con nói không tới gây chuyện sao? Chuyện này là thế nào?

Duật Tiểu Gia uất ức nhìn lại Đàm Dật Trạch: Cha, việc này thật sự không phải tại con!

Hiển nhiên Đàm Dật Trạch không để ý tới lời giải thích của anh, chỉ cho anh một cái mắt sắc lạnh: Về nhà sẽ tính sổ với con!

"Đàm bá bá, đều tại con không tốt. Hôm nay vừa tới liền tạo ra nhiều chuyện phiền toái như vậy."

Động tĩnh này cũng thật lớn, đã truyền đến tai của Đàm Dật Trạch. Đoán chừng, hiện tại mọi người trong cả khu S đều biết cô giống như là hồng nhan họa thủy vậy...

"Không có việc gì. Chuyện như vậy ai cũng không ngờ tới. Hôm nay trước hết chỉ tham quan tới đây thôi, chờ lần sau có cơ hội lại dẫn con tới, bây giờ ta sẽ gọi người đưa con về nhà trước!" Đàm Dật Trạch nhìn cô quấn băng gạc, bàn chân nhỏ sưng to tựa như cây củ cải lớn. Lúc này, Đàm Dật Trạch cơ hồ có thể nghĩ đến sau khi Lăng Nhị gia biết được tin tức này sẽ là làm ra chuyện gì?

"Dạ được, làm phiền Đàm bá bá rồi!" Lăng Công Chúa nhìn chân của mình cũng biết hôm nay tuyệt đối không thể tiếp tục vui chơi nữa rồi. Trước mắt, chỉ có về nhà mới là lựa chọn tốt nhất.

Chẳng qua khi Đàm Dật Trạch thay cô quyết định phải về nhà thì có hai giọng nói truyền đến.

"Để con đưa cô ấy về, dù sao cũng sắp đến giờ cơm, con cũng muốn đi về nhà."

"Đàm bá bá, để con đưa tiểu Công Chúa về nhà."

Bộ dáng Duật Tiểu Gia nói giống như có chút miễn cưỡng.

Được rồi, anh chỉ lo lắng lại bị tiểu Công Chúa cự tuyệt thì sẽ có chút mất mặt. Cho nên anh nói tương đối miễn cưỡng, đến lúc đó, nếu tiểu Công Chúa không đồng ý thì cũng không quá khó coi.

Mà câu nói phía sau là của Chu Tư Tề.

Có điều khi so sánh, lời nói của Chu Tư Tề lại tương đối thành khẩn.

Cả hai người đều muốn đưa tiểu Công Chúa về làm Đàm thiếu không dễ dàng để giao phó.

Nếu lúc này đem tiểu Công Chúa giao cho Chu Tư Tề, đến lúc đó có lẽ Duật bảo bảo nhà bọn họ lại núp ở trong nhà mấy ngày không ra ngoài, Cố Niệm Hề sẽ vì vậy mà đau lòng.

Nhưng nếu trực tiếp đem cô giao cho Đàm Duật, vậy khẳng định sẽ có người nghi ngờ ông thiên vị Duật Tiểu Gia.

Sau một hồi cân nhắc lựa chọn, Đàm thiếu nói: "Ta sẽ trực tiếp gọi điện cho Lăng Nhị gia, để cho ông ấy tới đón con!" Lời này là Đàm Dật Trạch nói với tiểu Công Chúa.

"Dạ được, con sẽ đợi phụ hoàng tới đón!" Vừa rồi tiểu Công Chúa còn có chút lo lắng, Đàm thiếu sẽ đem mình giao cho một trong hai người bọn họ. Chỉ là khi nghe được quyết định của ông, tiểu Công Chúa thở phào nhẹ nhõm.

Không trách được phụ hoàng luôn nói Đàm thiếu thích hợp làm người quyết định nhất. Trong tất cả các lựa chọn, Đàm Dật Trạch sẽ chọn ra phương pháp tốt nhất. Đây là sự khôn ngoan của một người ra quyết định.

Đàm Dật Trạch dặn dò những việc này với tiểu Công Chúa Bàn xong liền lấy điện thoại di động vừa gọi vừa đi ra bên ngoài, hiển nhiên ông còn chút việc muốn nói cùng Lăng Nhị gia.

Lúc này, ba người còn trong phòng lại lâm vào cục diện bế tắc.

Hai người đàn ông không giành được cơ hội đưa tiểu Công Chúa về nhà, đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Tư thế kia giống như đang đổ lỗi cho nhau.

Ánh mắt Duật Tiểu Gia oán trách: Đều là lỗi của cậu, nếu không phải tại cậu, tôi đã sớm đưa tiểu Công Chúa về nhà rồi.

Chu Tư Tề căm tức nhìn lại: Nếu không phải vì cậu, tiểu Công Chúa sẽ không bị thương đến mức như vậy.

Duật Tiểu Gia nổi trận lôi đình: Con mắt nào của cậu thấy cô ấy bị thương là vì tôi?

Chu Tư Tề dự định không để ý tới người càn quấy này, nhưng Duật Tiểu Gia vân theo sát tầm mắt của Chu Tư Tề.

Trong khi đó, Lăng Công Chúa tương đối an tĩnh.

Nhưng nãy giờ cô không nói gì, có lẽ sắc mặt bởi vì đau đớn mà bớt chút rạng rỡ.

Đau khổ nhất là vị bác sĩ vẫn đang ở bên trong phòng cứu thương.

Ba vị tổ tông này, một người ông đều không đắc tội nổi. Mà cục diện bế tắc trước mắt, ông cũng không biết phải xử trí như thế nào?

Ông chỉ có thể gửi hi vọng vào Lăng Nhị gia, mong Lăng Nhị gia nổi danh nhanh chóng tới đây, mang theo ông cách xa bầu không khí lúng túng lúc này...

Hết chương 141.

Bình luận

Truyện đang đọc