HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Cô ngủ rất sâu, khoé miệng có chút nước trong suốt. Hai cánh mũi nhỏ nhắn, cũng khẽ phập phồng, nhìn vô cùng đáng yêu.

Kiều Trác Phàm không nhịn được, vươn ngón trỏ ra chọc chọc vào cái mũi nhỏ của cô.

Bị như vậy, khiến cho người phụ nữ nào đó đang ngáy o o, tự nhiên mở mắt ra.

Điều này khiến cho Kiều Trác Phàm đang định chọc mũi của cô thêm chút nữa nhất thời cứng ngắc người lại.

Một giây này, bạn có thể nhìn thấy các xương đốt tay của anh, bởi vì anh dùng quá nhiều sức cho nên nó trở nên trắng bệch. Đầu ngón tay, cũng rơi run run. Tất cả những điều này, không khó để nhìn ra anh đang kìm nén loại tình cảm nào đó không cho nó lan tràn ra.

Cũng đã lâu như vậy rồi, bây giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian thôi.

Vì sao cảm giác ở trong lòng của anh, gần đây càng lúc càng khó kiềm chế?

Còn Tiếu Bảo Bối thì mở đôi mắt ra giống như nhìn thấu tất cả. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho giờ phút này anh cảm thấy khẩn trương.

Thời gian, cứ trôi qua từng giây từng phút trong khi bọn họ nhìn nhau đắm đuối.  

Cho tới khi Kiều Trác Phàm cảm thấy, bản thân mình nên kiếm một cái cớ gì đó, để che giấu cảm giác xấu hổ này, nhưng bên hông của anh lại có thêm một đôi tay trắng nõn, ngay sau đó trên đùi của anh lại có thêm một cái đầu tóc rối bù…

Tiếu Bảo Bối lấy đùi của anh làm gối đầu còn chưa đủ, còn ôm chặt lấy thắt lưng của anh, đầu cọ cọ vào bụng của anh một cái, sau đó chép chép miệng nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ say…

Một giây này, trong mắt của Kiều Trác Phàm hiện lên cảm giác mâu thuẫn và mất mát, cúi đầu nhìn cái đầu gối lên đùi mình, và khuôn mặt vùi vào trong lòng của mình, khoé miệng của anh lại cong lên thành một nụ cười tươi…

“Tiếu bảo bối, ngủ đi. Tôi sẽ luôn trông chừng cho em…”

Tay của anh vuốt ve mái tóc của cô, động tác nhẹ nhàng. Động tác này với cách đối xử với Tiếu Huyên lúc nãy, giống như hai người vậy…

- - Đường phân cách - -

“Quý xuyên, mới vừa rồi em thật sự không làm cái gì hết!”

Cảnh tượng này hoàn toàn khác biệt so với cảnh tượng ấm áp trong biệt thự theo phong cách Châu Âu kia, bên trong một căn nhà ở trong trung tâm thành phố, hai người vừa về đến nhà đã tranh cãi kịch liệt.

Quý xuyên vừa đến nhà, liền trực tiếp đi tới bên cạnh quầy rượu. Cầm lấy một bình rượu Martell, anh ta vừa mở chai rượu ra là đưa lên miệng tu.

Hương vị cay nồng, kích thích giác quan của anh ta.

Nhưng mà anh ta ngây thơ như không hề biết, ngửa đầu dốc thẳng. Giống như, chỉ có cảm giác cay nồng như vậy, mới tạm thời khiến cho đầu óc của anh ta bị tê liệt.

“Quý Xuyên, anh không tin em?” Tiếu Huyên đuổi theo kịp, lôi kéo cánh tay của anh ta.

Quý Xuyên không thèm để ý tới, trực tiếp hất tay của cô ta ra, tiếp tục cầm lấy chai rượu.  

“Quý Xuyên, anh có tin hay không thì nói một câu đi? Đàn ông con trai, trốn tránh cái gì chứ?” Tiếu Huyên cũng bốc hoả. Nhưng mà lửa giận của cô ta, ngoại trừ chuyện Quý Xuyên thể hiện ra sự phong độ của mình ở trước mặt Kiều Trác Phàm, và cả những lời khiêu khích của Kiều Trác Phàm. Còn có lúc này nữa, Quý Xuyên không thèm quan tâm tới.

Cô đã đắc tội ai vậy hả?

Lúc trước là Quý Xuyên trêu chọc cô trước. Mà cô tranh thủ đăng ký kết hôn với Quý Xuyên, đơn giản là vì muốn bảo vệ tình yêu của mình.

Còn bây giờ thì sao?

Cô vất vả lắm mới bảo vệ được tình yêu, nhưng có vẻ như nó không ngọt ngào như trong tưởng tượng.

Nhất là người đàn ông này, Tiếu Huyên dần phát hiện, anh thật sự không tốt đẹp giống như sự tưởng tượng của bản thân.

“Cô đủ chưa?” Quý Xuyên bị lời nói của cô ta làm cho tức nghẹn cuối cùng cũng lên tiếng.

“Không!” Em hỏi anh, anh có tin em không, em thật sự không có thấp hèn như lời của Kiều Trác Phàm nói!” Cô ta chỉ muốn ở trước mặt của chồng tranh thủ chút mặt mũi.

Nhưng Quý Xuyên nhìn cô ta, đột nhiên cười lạnh.

Anh ta không nói chuyện, bên trong căn phòng rơi vào im lặng, so với việc anh ta nói gì còn khiến cho người ta nhìn thấu hơn.

Giờ phút này, Tiếu Huyên vô cùng hận vẻ mặt nguỵ trang quân tử này của anh ta.

“Quý Xuyên, em là người như thế nào, anh còn không biết sao? Vì anh…” Vì anh, em thậm chí còn không tiếc phản bội lại người thân, phản bội lại Tiếu Bảo Bối.  

Tiếu Huyên muốn nói cho anh ta biết, cô ta đã trả giá cho đoạn tình cảm này như thế nào.

Nhưng mà còn chưa nói hết lời, đã bị người đàn ông này dùng những lời lẽ sắc bén để ngắt lời: “Cô là người như thế nào, trong lòng của cô tự hiểu là được!” Lời này, lạnh lùng giống như bọn họ chưa từng gặp mặt.

Giống như anh đã quên, đêm qua anh vừa mới dây dưa với cô trên giường.

Thốt ra lời nói này xong, anh ta liền gạt tay của cô ta ra, cầm theo chai rượu và chìa khoá xe đi ra khỏi nhà.

“Không... Tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy?” Trong căn phòng, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của người phụ nữ.

- - Đường phân cách - -

“Ting ting ting...”

Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Tiếu Bảo Bối mở mắt ra.

Đêm qua, cô ngủ rất ngon giấc! Duỗi cái lưng một cái, Tiếu Bảo Bối định ngồi dậy.

Nhưng cô vừa động một cái, người ở phía sau lại hít một ngụm khí lạnh.

Tiếu Bảo Bối dậy khỏi người anh, thì nhìn thấy mặt của Kiều Trác Phàm nhăn nhó lại.

“Anh… Sao anh lại ở đây?” Tiếu Bảo Bối căng thẳng, nên hơi cà lăm một chút.  

Người kia không trả lời, mà liên tục xoa xoa đùi của mình.

Bị trở thành gối để gối đầu mấy tiếng đồng hồ, cô ngủ ngon giấc, nhưng mà anh rất mỏi. Bây giờ chân của anh tê rần, giống như hơn mười vạn con kiến đang cắn.

“Kiều Trác Phàm...” Bị nhìn chằm chằm giống như kẻ thù, Tiếu Bảo Bối bất giác nắm chặt món đồ cưới duy nhất của bản thân - - gối ôm hình con dê.

Kiều Trác Phàm nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó khập khiễng rời đi.

Suốt cả quá trình, Tiếu Bảo Bối đã cho rằng Kiều Trác Phàm sẽ giết chết cô, nhưng mà cuối cùng lại không có chuyện gì phát sinh.

Mãi cho tới giữa trưa, Kiều Trác Phàm mới đi ra từ trong phòng ngủ của anh. Thật ra từ khi bị đưa tới cái nơi trước mặt không có thôn xóm, sau lưng không có cửa hàng nào này, Kiều Trác Phàm liền giống như bậc đế vương chiếm cứ căn phòng lớn nhất kia. .

Tiếu Bảo Bối nhiều lần ngó đầu vào bên trong nhìn, phát hiện ra chiếc giường kia lớn hơn chiếc giường của cô mấy lần. Mỗi một lần, Tiếu Bảo Bối đều dùng biểu cảm vô cùng hâm mộ, nhìn chằm chằm Kiều Trác Phàm biếng nhác vừa mới ngủ dậy đi ra cửa phòng. Cũng giống như lúc này…

“Không phục?” Kiều Trác Phàm phát hiện cô đang nhìn chằm chằm, khoé miệng khẽ nhếch lên cười. So với người thô bạo lúc sáng, thật sự là cách xa nhau một vạn tám ngàn dặm.

Tiếu Bảo Bối không trả lời, nhưng mà ánh mắt có chút ai oán. Dựa vào cái gì mà đều ở trong một nhà, giường của anh lại lớn như vậy, trong khi giường trong phòng của cô, tại sao lại nhỏ như vậy? So với cái giường nghỉ trưa lúc học tiểu học, cũng không có gì khác biệt, hơn nữa giường còn rất cứng nữa.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô tối qua chạy tới sofa để ngủ.

“Không phục sao? Vậy đêm nay chuyển tới ngủ cùng giường với tôi!” Kiều sói đuôi dài thật không có đạo đức nói ra một câu như vậy.

Được rồi, đúng là Tiếu Bảo Bối đã không phải không muốn thể hiện ra sự kháng nghị của mình, nhưng mà sau câu nói này của Kiều Trác Phàm, đã khiến cho lời nói của cô nghẹn chết ở cổ họng. 

Lúc này đang đàm phán, nhưng mà cục diện tại trở nên bế tắc không có kết quả. Hai người lại bắt đầu hình thức ở chung không tiếng động.

Mãi cho tới khi Kiều Trác Phàm cơm nước xong, lúc cầm túi công văn định rời đi, anh mới lên tiếng, “Tiếu Bảo Bối, em có thể hỏi tôi tối qua đã đi chỗ nào không?”

Bình luận

Truyện đang đọc