HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

Dạ Yến, vốn là chỗ ăn chơi xa hoa nhất.

Nghe nói, đây là nơi khởi đầu của Kiều Trác Phàm, Đàm Duật và mấy công tử nhà giàu kia.

Nhưng mà những lúc bình thường, căn bản sẽ không nhìn thấy mấy người bọn họ ở đây.

Chỉ khi nào vào thời gian nghỉ ngơi, mới có thể ngẫu nhiên gặp phải bọn họ một hoặc hai lần.

Nam nữ thanh niên tới chỗ này, phần lớn đều là những người sùng bái những nhân vật như bọn họ.

Nhưng mà trên cơ bản, cho dù canh chừng ở đây cả năm đi chăng nữa, thì cơ hội gặp được bọn họ cũng khó như lên trời.

Nhưng mà ngày hôm nay lại rất may mắn.

Phía trước Duật Tiểu Gia vừa đến, thì Kiều Trác Phàm cũng đi theo sau bước vào.

Mà bọn họ vừa vào đến vửa, quản lý liền quen đường quen lối dẫn bọn họ tới một gian phòng ở bên trong.

Nghe nói, gian phòng này được xây lên chỉ dành riêng cho bọn họ.

Những người khác cho dù bỏ ra rất nhiều tiền, cũng không thể thuê được.

“Kiều, hôm nay cậu bị làm sao thế? Sao từ lúc bước chân vào tới giờ, gương mặt luôn giống như Cương Thi vậy!” Hiển nhiên là Duật Tiểu Gia đã ngồi bên cạnh một lúc lâu, bên người còn có một cô gái trẻ tiếp khách. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

Nhưng mà người này cũng không phải vị công chúa nhỏ nổi tiếng đanh đá kia.

Duật Tiểu Gia ngồi ở chính giữa, hưởng thụ sự hầu hạ giống như hoàng đế vậy.

Đầu tiên cô gái kia đưa miếng hồ đào đã được bóc vỏ sạch sẽ, sau đó lại dâng rượu ngon lên. Sau khi Duật Tiểu Gia ăn xong liền hôn lên gương mặt của cô ta một cái, khiến cho những trong phòng không ngừng lên tiếng huýt sáo.

Nhưng kể từ khi Kiều Trác Phàm đi vào, thì luôn yên lặng ngồi ở một góc. Thỉnh thoảng, còn ngửa cổ uống một ngụm rượu lớn.

Vẻ mặt buồn bực kia, có thể nhìn ra được tâm trạng đêm nay không được tốt lắm.

“Không phải chuyện của cậu!” Anh lạnh lùng nói một câu như vậy đối với Duật Tiểu Gia, mọi người càng xác định tâm tình của người này ngày hôm nay vô cùng không tốt.

Cũng vào lúc đó, Duật Tiểu Gia đẩy cô gái xinh đẹp ở bên cạnh mình một cái, nói: “Đi nào, đi phục vụ cho Kiều đại thiếu đi! Để anh nói cho em biết, Kiều đại thiếu nhiều tiền hơn anh rất nhiều đó!”

Lời nói này, chọc cho người đẹp cười khanh khách.

Người thành phố A đều biết, mẹ của Duật Tiểu Gia cũng chính là Cố Niệm Hề, tiền thu nhập một năm cả nhà dùng không hết, tiêu không cạn!

Hơn nữa, nhà bọn họ còn có tập đoàn xuyên quốc gia Tam Gia!

Người nhiều tiền hơn so với Duật Tiểu Gia ở trong nước này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

Cho nên người phụ nữ này cũng không nói gì nữa, mà trực tiếp đi lại bên cạnh của Kiều Trác Phàm, đồng thời ngồi xuống bên cạnh anh, càng thuần thục hơn đi rót rượu cho Kiều Trác Phàm.

“Kiều thiếu, em kính anh một ly!” Ngón tay của người phụ nữ thon gọn như ngọc, đưa một ly chất lỏng màu nâu sóng sánh đầy màu sắc tới trước mặt của Kiều Trác Phàm.

“Duật, mau đưa cô gái này đi đi! Một lát nữa là Anna tới rồi, đừng chờ tới lúc đó mà nếm mùi đau khổ!” Kiều Trác Phàm không nhận ly rượu ngon trên tay của cô gái này, ngược lại đôi mắt tối đi, nhìn về phía Đàm Duật.

“Không sao hết! Dù sao trong tình cảnh như thế này, không phải là cô ấy chưa từng thấy bao giờ! Hơn nữa, trên đời này cũng không phải chỉ có một mình cô ấy là phụ nữ, mình cũng không phải không thể không có cô ấy.” Nói xong những lời này, liền bắt đầu rót rượu cho chính mình.

Bên trong ánh sáng lờ mờ, phần lớn khuôn mặt của anh ta được che giấu trong bóng tối.

Giờ phút này, ai cũng không nhìn thấu được Duật Tiểu Gia đang suy nghĩ điều gì.

“Sao vậy? Cậu sợ Tiếu Bảo Bối tới, sẽ nhìn thấy à? Kiều, không phải cậu thực sự để bản thân chờ Tiếu Bảo Bối chờ tới mức giống như con thỏ nhỏ liều mình đâm vào gốc cây mà chết đó chứ?”

Trong lời nói của Duật Tiểu Gia có ba phần là trêu đùa, bảy phần là châm chọc.

Nhưng mà Kiều Trác Phàm vừa nghe thấy những lời này, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tiếu Bảo Bối đã từ chối mình.

Cơn tức vẫn chưa hoàn toàn dập tắt, đột nhiên lại bùng cháy lên.

Vì phòng ngừa ngọn lửa giận này bùng cháy lung tung khiến cho những người khác bị thương, đột nhiên anh nhận lấy ly rượu trên tay của người phụ nữ kia.

Không, phải nói là giành lấy chứ.

Nhìn hành động thô lỗ của Kiều Trác Phàm, thiếu chút nữa thì khiến cho ly rượu kia bị đổ. Ở đây phải dùng từ “giật” để hình dung, so sánh rất chuẩn xác.

Mà ly rượu kia bị anh giật lấy, ngửa đầu lên giống như là rót vào trong bụng của mình.

Cảm giác kia, giống như là anh cố ý dùng ly rượu này để dập tắt lửa giận đang bùng cháy trong lòng mình. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

Nhưng mà ai cũng biết đó không phải là nước, mà chính là rượu cồn.

Kiều Trác Phàm sao có thể dùng rượu này thay nước để dập tắt một bụng tức giận của mình được chứ?

“Kiều, uống chậm một chút. Không phải còn có mỹ nữ tiếp khách hay sao?” Duật Tiểu Gia nhìn hành động này của Kiều Trác Phàm, có ý tốt khuyên.

Thành thật mà nói, ở dây dưới ánh đèn nê ông, nhìn qua Duật Tiểu Gia so với một công tử ăn chơi bất cần đời vô cùng từng trải tình trường không có gì khác nhau.

Trên thực tế, anh ta như vậy sao?

Kỳ thật, một năm trước trên cơ bản Duật Tiểu Gia căn bản sẽ không xuất hiện ở những quán bar như vậy.

Có thể nói kể từ lần tụ hội ở nhà họ Lăng một năm trước, anh ta liền thay đổi giống như một người khác vậy. Ngoại trừ thường xuyên ra vào những nơi như vậy, thì còn gặp gỡ diễn trò với phụ nữ ở bên ngoài, anh cò có thể dùng giọng điệu không chút để ý kia để nói người khác.

Duật Tiểu Gia như vậy, khiến cho người khác càng không nhìn thấu.

Nói theo xu hướng chính là, anh càng lúc càng giống Đàm đại gia nhà bọn họ rồi!

Nhưng một năm trước rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho Đàm Duật thay đổi lớn như vậy, không có ai muốn biết điều này hơn so với vị công chúa nhà họ Lăng.

Nhưng cho tới bây giờ, Lăng công chúa vẫn không điều tra được gì, thì lại càng không cần nói tới những người khác. di@en*dyan(lee^qu.donnn).

“Kiều thiếu, Lăng công chúa đến!” Vào lúc bọn họ đã uống rất hăng say, thì quản lý vừa vào cửa báo cáo.

Thật ra, trước kia Lăng công chúa cũng không phải là khách quen ở đây.

Nhưng kể từ khi Duật Tiểu Gia bắt đầu vào đây nhiều lần, thì bên này cũng nghiễm nhiên trở thành một nơi quen thuộc của Lăng công chúa.

Trên cơ bản, phần lớn thời gian sau khi tan tầm, cô đều tới chỗ này.

Đơn giản là vì, ở đây có thể gặp Duật Tiểu Gia.

“Em gái, lại ngồi bên cạnh tiểu gia anh đây! Kiều đại thiếu của em, sợ là không cần em nữa rồi.” Nghe quản lý nói những lời này, Duật Tiểu Gia phất tay ý bảo anh ta đi ra.

Sau đó, Duật Tiểu Gia lại dùng ánh mắt không chút quan tâm nhìn về phía người phụ nữ mới vừa rồi được anh gọi lên để hầu hạ Kiều Trác Phàm, mở miệng ra nói như vậy.

Cô gái kia giống như là sớm biết Duật Tiểu Gia sẽ làm như vậy rồi, mím môi cười một tiếng rồi trở về ngồi bên cạnh anh ta.

Chờ tới khi Lăng công chúa đi vào, liền nhìn thấy những mỹ nhân xinh đẹp vây xung quanh Duật Tiểu Gia, đang chuyện trò vô cùng vui vẻ.

Chỉ thấy, kể từ lúc cô bước vào cửa kia, luôn dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cô gái kia.

Vốn dĩ, cô gái kia nhìn thấy ánh mắt của cô thì muốn rời khỏi. Nhưng không biết Duật Tiểu Gia thì thầm vào bên tai cô ta nói cái gì đó, mà cô gái kia vừa cười cười vừa ngồi vững ở vị trí đó.

“Anna, đến bên này ngồi đi!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Kiều Trác Phàm có chút đau lòng cho Lăng công chúa.

Nhưng mà đau lòng này, không giống như loại đau lòng mà của người đàn dành cho người phụ nữ của mình, mà giống như một người anh trai đau lòng em gái của mình. di@en*dyan(lee^qu.donnn).

“Dạ!” Lăng công chúa không nói gì nữa, chỉ từ từ bước lại bên cạnh Kiều Trác Phàm.

Mặc một bộ váy bó sát liền thân, khiến cho cả người cô lồi lõm rõ ràng nhìn vô cùng hấp dẫn. Làn váy chỉ tới bắp đùi, phía dưới đi đôi ủng quá gối.

Ăn mặc nóng bỏng như vậy, tuyệt đối trở thành người đẹp hấp dẫn nhất của quán bar tối nay.

Có thể tưởng tượng ra, từ khi Lăng công chúa bước vào quán bar này, đã có bao nhiêu người nhìn thấy cô như vậy rồi.

“Sao cô ăn mặc thành bộ dạng này mà có thể bước ra khỏi cửa được?” Lúc Duật Tiểu Gia thấy Lăng công chúa ngồi bên cạnh của Kiều Trác Phàm, mới phát hiện cô ăn mặc trang điểm thành bộ dạng đáng giận như vậy.

Vừa nhìn tới, thì thấy ấn đường của Duật Tiểu Gia nhăn thành một đống. Ngay cả đôi mắt cũng đen không thấy đáy.

Bộ dạng này, rõ ràng đã nói với bất kể một ai rằng, Tiểu Gia tôi đang tức giận!

Nhưng mà hết lần này tới lần khác, tay của anh vẫn còn ôm người phụ nữ khác. Bộ dạng kia, thực sự khiến cho người ta không hiểu. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

“Em cảm thấy rất đẹp nên mặc thôi!” Lăng công chúa không để ý đến anh ta, trực tiếp vén tóc lên, rồi cầm lấy ly rượu mà Kiều Trác Phàm đã rót cho cô lên.

Đúng là cô cũng chưa từng ăn mặc như thế này ở tiệc đêm.

Bộ này, chẳng qua là hôm nay cô kéo anh út đi dạo phố đã nhìn thấy.

Sau khi mua vào tay, đột nhiên cô lại muốn mặc đi tới chỗ này.

Lăng công chúa có tính cách mạnh mẽ giống như mẹ của cô vậy, cho tới bây giờ đều không làm việc theo lẽ thường.

Giống như lời nói bây giờ của cô vậy, cô thấy đẹp thì mặc thôi. Không có gì là không thích hợp cả!

“Cha mẹ của cô cũng để cho cô đi ra khỏi cửa khi ăn mặc như vậy mà không đánh gãy chân cô sao?” Duật Tiểu Gia vẫn còn đang nói.

Nhưng bởi vì trong lòng anh ta vẫn còn đang ôm một người phụ nữ khác, khiến cho vẻ mặt không vui của anh ta có chút kỳ lạ.

“Không có. Cha của em chỉ cần là chuyện em muốn làm thì sẽ ủng hộ, anh yên tâm đi!” Về phần nhóm người Tô lão nữu, cô tùy tiện nói vài câu là có thể che giấu được rồi.

“Bộ quần áo này là vừa rồi em và anh út đi dạo phố mua được! Có đẹp không?” Thật ra, có thể thắp sáng thế giới của Lăng công chúa, chỉ có ánh mắt của Đàm Duật.

Giống như vừa rồi, lúc cô vừa bước vào cửa, nhìn thấy trong lòng của Đàm Duật có người phụ nữ khác, vẻ mặt của cô liền uể oải. Mà bây giờ, cảm nhận được bộ quần áo của mình có thể khiến cho Đàm Duật nhìn mình một lần, cô liền cười như nở hoa vậy. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Vui buồn yêu hận của Lăng công chúa, chỉ vì một người tên là Đàm Duật kia!

Một ánh mắt của anh ta, có thể khiến cho cô vui vẻ một ngày. Anh ta không vui, lại có thể khiến cho cô buồn bã vài ngày.

“Này còn hỏi đẹp không? Khó coi chết đi được! Không biết ánh mắt để đi đằng nào nữa!”

Duật Tiểu Gia nhìn lướt qua Lăng công chúa ngồi xuống, làn váy sắp không che được cái mông, lời nói ra khỏi miệng đều kèm theo mùi thuốc súng.

Mà Lăng công chúa tâm tình vốn đang tốt, cũng bởi vì câu nói này của Đàm Duật mà biến mất không còn.

“Em và anh út đã chọc giận anh sao? Đúng là không thể nói lý được mà!”

Dưới cơn nóng giận, cô đem ly rượu vừa rồi mới nhấp một ngụm nhỏ, ngửa đầu lên đổ vào trong miệng.

Vị cay nồng kia, kích thích cô một lúc lâu cũng không mở miệng nói gì. Đợi tới khi cô mở mắt một lần nữa, thì ánh mắt của cô trở nên trong suốt long lanh. Cô cố gắng nói với bản thân mình, đó không phải là nước mắt của cô.

Đó chẳng qua là vì rượu quá cay, mới bị như vậy.

“Này, cô uống nhanh như vậy làm gì chứ? Lát nữa uống say đi, tôi sẽ mặc kệ cô!” Duật Tiểu Gia vốn quay mặt đi, nhưng mà một lúc lâu vẫn không nghe thấy cô nói chuyện, nên không nhịn được quay lại nhìn cô.

Lúc này nhìn thấy cô đã uống hết cả một ly rượu, anh ta mới lảm nhảm nói cô như vậy.

“Anh đi chết đi! Em không cần anh quan tâm!” Tính tình của Lăng công chúa cũng không tốt, dưới cơn nóng giận đã ném ly rượu về phía Duật Tiểu Gia.

May mắn, năng lực phản ứng gia truyền của Duật Tiểu Gia cũng không phải đồ bỏ đi. Anh ta dễ dàng tránh được ‘ám khí’ bất ngờ này. Dienx  dandf Kê quyu dong.

Nhưng cô gái bên cạnh anh ta, lại không được may mắn như vậy.

Bởi vì Duật Tiểu Gia né đi, nên cái trán của cô gái kia bị trúng một cái.

Mặc dù không đến nỗi mặt mày bị phá hỏng, nhưng trên trán của cô ta bị một vết bầm.

“Tôi đã nói tính tình này của cô có đổi đi không? Đừng động một chút là đả thương người khác! Sau này ai cưới cô, khẳng định là vô cùng xui xẻo!” Không biết là vì bất bình cho người phụ nữ bên cạnh, hay là vì nguyên nhân gì khác, giờ phút này những lời mà Duật Tiểu Gia thốt ra, ngay cả Kiều Trác Phàm cũng có chút không nghe nổi.

“Tính tình của em cứ như vậy đấy! Gả cho ai, cũng không cần anh phải qua tâm!”

Cô là hòn ngọc quý trên tay của Lăng Nhị Gia.

Từ nhỏ đến lớn, ai cũng không dám khiến cô phải tức giận.

Tính tình của cô, sớm đã thành cặn bã.

Nếu không phải vì anh, cần gì cô phải uất ức bản thân mình?

Nhìn thấy hai người sắp rút đao ra với nhau, Kiều Trác Phàm mở miệng, “Anna, chúng ta đi ra ngoài khiêu vũ!”

Kể từ khi cô tới bên này, cho tới bây giờ đều không rời khỏi Duật Tiểu Gia một bước, chỉ sợ cô vừa đi khỏi, anh sẽ bị người khác chiếm tiện nghi, lần đầu tiên Lăng công chúa giậm chân rời đi.

Đơn giản là vì hôm nay cô thực sự bị tổn thương.

Mà nhìn thấy bóng lưng Kiều Trác Phàm và người phụ nữ kia rời đi, đột nhiên tay của Duật Tiểu GIa nắm chặt lại thành quyền.. 

Bình luận

Truyện đang đọc