HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

“Dì nhỏ, dì làm đồ ăn rất ngon...”

Trong lúc Nhạc Dương và Diệp Tử Hi đang ăn ở trong quán ăn nhỏ kia thì ở trong căn biệt thự của nhà họ Kiều, Thẩm Niệm Cẩm làm cả một bàn đồ ăn.

Ở nước ngoài, trên cơ bản thì các quán ăn đều bán các món Tây ăn không quen. Mà cho dù trong quán ăn Trung Quốc, thì mỗi món ăn mà bọn họ nấu cũng không tìm được hương vị trong trí nhớ.

Chính bởi vì như vậy nên Thẩm Niệm Cẩm dù ở có một mình ở bên ngoài thì cũng vẫn sẽ nấu ăn. Ngày hôm nay bà biết là Kiều Trác Phàm sẽ dẫn Tiếu Bảo Bối về nhà, nên tâm tình của Thẩm Niệm Cẩm rất tốt, vì vậy liền làm cả một bàn đồ ăn như vậy.

“Cái miệng nhỏ này của con biết nói ngọt quá đi!” Thẩm Niệm Cẩm nhìn cả bàn đồ ăn đều được Tiếu Bảo Bối ăn rất vui vẻ tâm tình của bà cũng không tệ.

“Dì nhỏ, miệng của con không những biết nói ngọt mà còn rất biết ăn!” Tiếu Bảo Bối nói, sau đó gắp một miếng thịt xào khô lớn bỏ vào trong miệng. Sau khi từ bệnh viện trở về, Kiều Trác Phàm liền trực tiếp đưa cô trở về nhà họ Tiếu. Sau khi biết được Tiếu Bảo Bối bị thương, Tiếu Đằng liền thay cả một bàn đồ ăn thịt cá đổi thành canh cá nheo. Hai ngày sau đó, món thịt kho mà Tiếu Bảo Bối mong mỏi đã lâu lại một lần nữa triệt để biến mất khỏi bàn ăn nhưng mà món canh cá nheo thì ngày nào cũng có. Điều khiến cho Tiếu Bảo Bối không chịu được chính là mỗi lần Kiều Trác Phàm đều có thể dùng các loại phương pháp để bắt cô uống hết món canh này.

Mấy ngày trôi qua, Tiếu Bảo Bối cũng thèm ăn lắm rồi. Hôm nay khó lắm mới được nhìn thấy một bàn thức ăn toàn là thịt, đương nhiên là cô phải ăn thật nhiệt tình.

“Cái con bé này, đúng là khiến cho người ta rất thích!” Thẩm Niệm Cẩm bị bộ dạng phùng mang trợn má của cô chọc cho cười.

Kiều Trác Phàm ở bên cạnh thì vẫn không hề đụng đũa.

Nhưng mà chỉ nhìn bộ dạng ăn ngon lành của Tiếu Bảo Bối thì anh đã cảm thấy vui vẻ rồi.

Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Niệm Cẩm liên tục nhìn chằm chằm vào trên người của Tiếu Bảo Bối nhà anh, người đàn ông nào đó chậm chạp nói: “Còn không nhìn xem người đó là do ai chọn!”

“Thật sự không biết xấu hổ là gì mà!” leê quý d0n9. Không ưa vẻ lên mặt của Kiều Trác Phàm, Thẩm Niệm Cẩm liếc mắt lừ anh một cái.

Người kia chỉ như nhíu mày lại giống như là đang cố gắng khoe khoang cái gì đó.

Nhưng mà cảm xúc qua lại giữa hai người bọn họ hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới tốc độ ăn của Tiếu Bảo Bối.

Trước mắt cô chỉ hy vọng không ai gây trở ngại đến cô, để cho cô có thể tự ôn chuyện với một bàn đồ ăn toàn thịt là thịt này là được.

Nhìn thấy khuôn mặt của cô sắp vùi hẳn vào trong chén, hơn nữa trên mặt còn dính đầy nước tương khiến cho một người có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng như Kiều thiếu sắp không chịu nổi.

Lấy cái khăn ướt ở bên cạnh tới, anh dùng sự nhẫn nại mà Thẩm Niệm Cẩm chưa bao giờ thấy, giúp Tiếu Bảo Bối lau nước tương dính ở trên miệng của Tiếu Bảo Bối.

“Không nên làm phiền em...” Tiếu Bảo Bối vẫn đang tập trung ăn, nhìn thấy Kiều Trác Phàm đang cầm cái gì đó ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thì vội vàng la ó lên.

“Lau xong lại ăn tiếp!” Không bị thái độ lớn lối hẹp hòi của Tiếu Bảo Bối đả kích tới, Kiều Trác Phàm tiếp tục kiên nhẫn dụ dỗ.

“Ăn xong lại lau!” Tiếu Bảo Bối muốn nghiêng đầu, cuối cùng vẫn bị Kiều Trác Phàm giữ cằm lại, không cho cô nhúc nhích. Sau đó anh dùng khăn ướt tỉ mỉ lại xung quanh miệng cô một lần, cho đến khi trên mặt không còn chút nước tương nào nữa thì lúc này anh mới buông cái cằm của cô ra. leê quý d0n9.

Mà lúc này, Tiếu Bảo Bối bị làm trì hoãn thời gian cuối cùng cũng có thể vui vẻ ăn cơm, lại bắt đầu càn quét toàn bộ thức ăn ở trên bàn.

“Ừm, ăn rất ngon!”

“Cái này rất thơm mát...”

Nghe cô nhóc kia thỉnh thoảng lại phát ra lời khen ngợi, ánh mắt của Kiều Trác Phàm không thể nào dời khỏi người cô được.

Mà Thẩm Niệm Cẩm nhìn Kiều Trác Phàm như vậy, trong lòng cũng chỉ biết cảm thán: Tên nhóc thúi này sợ là đời này đã hãm sâu ở trong đó không thể nào kiềm chế được rồi...

“Kiều Trác Phàm, tại sao anh còn không ăn? Nếu như không ăn thì sẽ bị em ăn sạch đó!” Sau khi Tiếu Bảo Bối cơ bản đã nếm hết lượt một loạt đồ ăn ở trên bàn xong, lúc này mới thả chậm tốc độ lại.

Nhìn thấy Kiều Trác Phàm chỉ nhìn cô mà không hề đụng đũa tí nào. Cô dứt khoát gắp món thịt xào khô mà cô ăn thấy ngon nhất vào trong chén của anh.

“Chao ôi...” Nhìn thấy một màn này thì hình như Thẩm Niệm Cẩm muốn nói gì đó. Taoo do leê quíy dđono

Nhưng mà Kiều Trác Phàm vừa ngẩng đầu lên, tầm mắt sắc bén lập tức bao phủ lấy bà.

Thẩm Niệm Cẩm lập tức rõ ràng, đây là Kiều Trác Phàm không đồng ý cho bà mở miệng.

Nhưng mà dạ dày của tên nhóc thúi này vốn không được tốt. Bình thường mấy món dầu mỡ gì đó ăn vào buổi tối sẽ rất khó chịu.

Những món ăn này ngày hôm nay Thẩm Niệm Cẩm làm đều là vì làm cho Tiếu Bảo Bối và mình. Còn mấy món thanh đạm ở bên cạnh mới là làm cho Kiều Trác Phàm.

Nhưng mà con nhóc này lại gắp miếng thịt xào khô vào trong chén của Kiều Trác Phàm, điều này bảo Thẩm Niệm Cẩm không nóng nảy sao được?

Mặc dù bà và Kiều Trác Phàm vừa gặp đã gây gổ, nhưng mà đến cùng thì bà cũng vẫn là dì của Kiều Trác Phàm, làm sao có thể nhìn anh gây hại cho thân thể của mình được? Hơn nữa, Kiều Trác Phàm còn là con độc đinh của nhà họ Kiều, nếu như đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì thì khẳng định là chị của bà sẽ không tha cho bà.

Nhưng mà lúc Thẩm Niệm Cẩm dự định mở miệng thì Kiều Trác Phàm ở bên cạnh lại nhìn chằm chằm vào bà. Taoo do leê quíy dđono

Đến cuối cùng Thẩm Niệm Cẩm chỉ có thể nuốt những lời kia vào bụng.

Mà Kiều Trác Phàm sau khi cảnh cáo bà xong, lúc này xoay người sang nhìn khuôn mặt vô cùng bẩn thỉu Tiếu Bảo Bối thì vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng.

Nhìn  miếng thịt xào khô mà cô tự tay gắp vào chén của anh, anh lập tức vui vẻ hơn.

“Đồ không biết xấu hổ, coi như em còn có chút lương tâm!” Sau khi đưa bàn tay ra nhẹ nhàng xoa lên đầu của Tiếu Bảo Bối xong, Kiều Trác Phàm liền ở trước mặt của cô gắp miếng thịt mà cô gắp vào chén của anh bỏ vào miệng.

Tiếu Bảo Bối nhìn thấy Kiều Trác Phàm ăn đồ ăn mà cô gắp, thì cũng khoa tay múa chân rất vui vẻ. Bởi vì nhận được sự tán thưởng của Kiều Trác Phàm, nên cô cũng hóa thân thành một con ong mật chăm chỉ. Ngoại trừ chuyện chăm sóc cho cái miệng nhỏ của mình ra, thỉnh thoảng cô còn gắp vào trong chén của Kiều Trác Phàm món nào mà cô đặc biệt cảm thấy ngon.

Bởi vì như vậy nên những thứ dầu mỡ kia khẳng định là không ít.

Mà Kiều Trác Phàm nhìn những món ăn chồng chất như núi ở trong chén, cũng chầm chậm ăn. Dđienn damn leie quyýdon.

Tóm lại bữa cơm này chỉ có hai người coi như ăn rất vui vẻ.

Duy chỉ có Thẩm Niệm Cẩm ở bên cạnh thì đau xót một phen.

Quan trọng hơn bà còn toát mồ hôi dầm dề thay cho dạ dày của Kiều Trác Phàm...

- - Đường phân cách - -

“Ây da ây da, cô gái xinh đẹp không gì sánh được vừa mới tắm rửa xong, thành quả thật vĩ đại!”

Sau khi ăn cơm tối no say xong, Tiếu Bảo Bối lại đi tắm rửa, đem toàn tân cọ rửa sạch sẽ. Hôm nay tâm tình rất đắc ý, Tiếu Bảo Bối tắm rửa xong thì từ trong phòng tắm đi ra liền bắt đầu hét lớn lên. Phía trên đầu vẫn còn đội mộ cái mũ tắm màu đỏ nhìn có bao nhiêu đáng yêu miễn bàn tới.

Thật ra thì mỗi lần cô từ trong phòng tắm đi ra đều gào một câu như vậy, và sẽ đụng phải một tên sói xám lớn là Kiều Trác Phàm, nói là muốn đem cô bé quàng khăn đỏ xảo quyệt tới hang sói để sinh sói con. Sau đó bắt đầu điên cuồng gặm cắn đối với cô.

Đương nhiên bởi vì có những chuyện phát sinh trước kia cho nên Kiều Trác Phàm vẫn không đạt được mục đích. Dđienn damn leie quyýdon.

Mặc dù mỗi lần đều bị Kiều Trác Phàm ‘dạy dỗ’ một trận, nhưng mà Tiếu Bảo Bối vẫn không thay đổi được thói quen này khi bước ra khỏi phòng tắm.

Ai bảo thói quen này đã kéo dài hơn hai mươi năm rồi?

Trong lúc nhất thời muốn từ bỏ, làm sao mà dễ dàng như vậy được?

Bình luận

Truyện đang đọc